Xưa lắm hỉ, đã xưa... xưa lắm hỉ
Nghe câu hò sông nước ngập mênh mang
Dòng Hương Giang con sóng rẽ đôi bờ
Câu hò lạ tai nghe còn bỡ ngỡ...
Thuở vất sách bên sân trường bỏ học
Xếp bút nghiên theo đuổi nghiệp đao binh
Khi chiến chinh lửa khói ngập quê mình
Đi bảo quốc an dân, thương đời lính
Trai thời loạn tình yêu không dám tưởng
Sợ mai này sinh tử biết ra sao
Phải đành quên duyên nợ mộng ba sinh
Xin gác lại chờ ngày mai chiến thắng
Xốc ba lô nặng hành trang thiên lý
Chí hùng anh vùng vẫy chốn đao binh
Nhớ làm sao dăm ba buổi yên bình
Nằm hậu tuyến dưỡng thương chờ quân lịnh
Đêm Thành Nội ức chi tình không ngỏ
Để bây chừ còn biết tỏ cùng ai
Tiếc ghê nơi O diễm lệ trang đài
Theo ta miết những canh dài mộng mị...
Đêm mắt đục cà phê Thương phố thị
Ta mãi còn ngoài vạn lý sơn khê
Phú Vân Lâu, Vỹ Dạ nắng chưa về
Chuông Thiên Mụ lê thê chiều ly biệt...
... Nay trở lại Trường Tiền xa lạ quá
Phượng không còn khoe sắc thắm màu hoa
Ve sầu kêu tức tửi khóc quê nhà
Từ độ giặc tràn qua bờ Bến Hải
Ta đứng giữa sa trường xưa cảm khái
Cổ Thành ơi, tổ quốc bại vong rồi!
Hỡi sơn hà chưa cạn chén ly bôi
Hận lưu vong, mất nước... cũng thôi đành!
Chừ tha hương đoạn đành quên được, mất
Đã qua rồi; như một giấc chiêm bao
Bốn mươi năm chưa phẳng nếp chinh bào
Mình hai đứa tóc trên đầu đã bạc