5/06/2018

Tối Rồi



(ảnh và tựa: Duc Chi Nguyen)


Trời tắt nắng.
Người lên chuồng. Ngợm lên giường.
Mây đóng cục. Nước khô ran.
Đất ướt nhẹp mồ hôi và máu mắt.
Ngủ đi, cánh chim côi bạt gió. 
Đói hay no rồi đã cạn một ngày.
Tỉnh hay mê rồi sẽ đầy một kiếp.
Tối rồi. Ngủ đi thôi!
Giấc mơ sẽ đẹp hơn đồng loại ở trong lồng, trên thớt.
Ngày nao còn có chỗ đứng trên cây, đứng cho vững.
Khi nào cánh gãy mỏ cùn, đâm đầu vào núi chết cho ra cốt nòi giống Lạc.
Không cất tiếng kêu bi ai như "con chim sắp chết của lão già lẩm cẩm Albert Camus".
Không nói lời nói phải, rồi "tự tử trong vách chuồng công an".
Tối rồi. Thức dậy đi! Nghe tiếng cú kêu cho ma ăn.
Dạo này, rừng phương Nam cú nhiều hơn chim. Qụa nhiều hơn lá.
Rừng xanh xơ xác. Lá đỏ tràn lan.
Mục nát cả rồi. Tất cả.

Tối rồi.
Về đi thôi. Con chim đêm lạc loài, côi cút.
Ngày mai, may ra còn một chút...


hàndạlữ. thángtưcònsót. 2018








No comments:

Post a Comment