từ lúc nào em một nhánh sông
bỏ quê mẹ tuôn vào biển rộng
má thắm môi hồng câu quan họ
khóm trúc cây đa một bến đò
vôi đỏ trầu xanh vò rượu trắng
hoa cau nõn muốt phả hương thanh
câu lục bát vách tranh mái rạ
đủ che mưa nắng cả hai mùa
câu thơ mới còn thơm mùi đất
đất quê nhà và đất phương xa
anh dong buồm ngược sóng ra khơi
đem bọt biển ghép lời âm vọng
và như thế dòng trôi cứ hẹp
cho vần thơ dệt đẹp ý từ
và dòng đời cũng hẹp như mơ
mình gặp giữa trái thơ múi nhạc
từ lúc nào em một nhánh rong
thả trôi trên bọt biển phiêu bồng
câu đồng vọng hỏi sông mấy nhánh
có nhánh nào ngưng đọng vào anh
em êm đềm như một dòng sông
tươm phù sa đỏ quạch cánh đồng
câu thơ cũ vẫn trông con lũ
chảy êm đềm chung một dòng sông
đỗlanchy