đàn mọi xổ rừng hung tợn cuồng ngông
bủa vây ta buổi chiều tà cạn nắng
những gã cao bồi Việt- Nam thời đại
chất trên lưng mình cánh đồng thơm hương lúa
và những con cừu hiền lành vô tội gọi lương dân
ta ruổi rong trên bình nguyên nam phần
lấy máu mình bón phân đồng lúa
lấy xương mình che chắn bão xâm lăng!
than ôi, thời thế hại anh hùng
ta lên ngàn xuống núi xuôi về cửa bể
biết mấy nhiêu khê, lê thê lếch thếch
lũ mọi ngông cuồng như sóng dập bãi bờ
hàng dương lãnh đạm nhìn bầu trời mây xám
chúng ta đà sức tàn lực cạn, đành bán mạng sa tràng
ngựa chết, cừu tan, súng còn đạn hết
xưa Thành Cát Tư Hãn một đời dán mình trên lưng ngựa
chiến tích lẫy lừng cướp đất giành dân
Thiết Mộc Chân khi thất thế sa cơ,
cũng hóa thành gã Thiết Một Chân.
đến lúc chết miếng da lừa không có để bọc thây
bọn tôi đòi mọi rợ ngu si có biết không làm vậy?
mấy mươi năm ngồi nghe sóng vỗ
sóng trong lòng và sóng thời gian
gặm nỗi buồn nhược tiểu, trân mình đau cơn sốt vàng da
buồn vô hạn...
thì thôi, nếu biết quên âu cũng còn an dạ
cũng đành kết bạn với cỏ cây
đã xa đầm lầy khô, sa mạc cháy
ta giữ sao cho không cháy đời mình
đời những gã cao bồi chết ngựa
lại đây, quây quần bên chén trà chung rượu
đốt hoài bão đời người trong khói thuốc màu xanh
ở chỗ tha hương đìu hiu mông quạnh
may ra còn chút an bình
một chút thôi, cho nhẹ lòng vong quốc!
còn hơn, ngồi tự thắt cổ mình bằng rẻo da bò dĩ vãng khô ngâm nước
chờ nắng sa mạc nở bung ra thít chặc yết hầu
rồi chết đi trong ngẹn ngào tức tửi
mang xuống tuyền đài giấc mộng Nam Kha
như bọn mọi tiểu nhân đê hèn đã hành xử đối với người ngã ngựa.
hàn dạ lữ. thángbadợmbướcsangtư