11/28/2016

Có Cũng Như Không







Mọi sự từ hư vô mà đến.
Ta từ không mà có, ta từ có trở về không.
Không nhưng không phải là không!
Không là có - có là không. Có phải không?
Ta. có cũng như không,
Em. có cũng như không...
Tiếng đàn buông âm sắc không.
Dương cầm rỗng. Ta đặc cứng.
Đã lâu không ngồi bên phím trắng và đen.
Đời ngày đen. Đời đêm trắng.
Dương cầm ho khùng khục.
Giai điệu dùng dằng, nổi chìm trong tỉnh thức và hôn mê.
Đêm ê chề.
Đêm u trầm. Khúc hát u mê, đêm lê thê ngúng nguẩy kiếp con người.
Lời Thế Sáng còn nhặt khoan, tiếng dương cầm lang thang hốt hoảng.
Những nốt nhạc đi hoang như bầy chiên lạc đàn...
Đêm tím màu mây thu phương trời xa hay tím màu sám hối trong em.
Chưa tàn thu mà gió du chiếc lá rơi xuống chân ta kẻ tội đồ, lóng ngóng ngoài hiên ngôi giáo đường loang lổ tích xưa.
Ta hát lời kinh thống khổ, là món quà xa hoa, cho em... trong tuần đầu Mùa Vọng.
Cũng may, em thôi còn là thiên thần áo trắng trinh nguyên.
Cũng may! Em không là của lễ cho ta, kẻ phàm phu ngoại đạo!
Chúng ta chỉ là sự có, mà có có chăng...thì cuối cùng vẫn là có cũng như không!
Có cũng như không.
Cũng may.


tuần đầu mùa vọng 2016 . đỗlanchy







11/23/2016

Trời Thương

Chờ cả buổi, cuối cùng cô phát thư người bản xứ quen thuộc cũng đã đến. ..

Tôi xúc động cầm trên tay tập thơ "Dấu Giày Chinh Chiến" và tập truyện ngắn "Nhốt vòng nhớ thương" nhận từ thi sĩ Trạch Gầm. Ông cũng là người bạn đường của tài tử, ca nhạc sĩ Yên Ly; bạn thân với nhà tôi, mấy năm rồi chưa gặp lại.
Siêu Huynh trưởng Nguyễn Đức Trạch khóa 21 vừa gửi tặng cho thằng đàn em Dzuy Lynh, đồng môn TSQTBTĐ khóa 5/71 qua đường bưu điện trưa hôm nay, ngày 22 tháng 11.
Yên Ly, cô em bạn đồng nghiệp " xướng ca đa loại " nhiều năm cùng sinh hoạt văn nghệ với tôi tại San Jose, mươi năm trước.
Yên Ly, dạo ấy chưa viết nhạc. Mệnh danh là người ca sĩ trường chay, khoác áo tràng, mang Thánh giá vào Chùa hát Thiền ca!
Như tôi, người ưa uống nước mắm Cordon Blue, xì dầu Sauvignon- Bordeaux, mặc Lam y đội mũ Tứ Ân vô Nhà Thờ dạy hát, đệm nhạc cho ca đoàn.

Tôi thích đọc thơ trước khi đọc sách.
Một phần, vì thích nấu thơ luộc nhạc. Phần khác, theo thiển ý, văn vần gần gũi với âm nhạc hơn văn xuôi.
Thơ chính là bản nhạc chưa kẻ khuông và ghi note...
... Bói Kiều, tôi tháo sợi dây giày Botte de Sault cũ sờn nhưng chưa đứt còn in đậm Dấu Giày Chinh Chiến ra.
Chiếc giầy bên tay mặt là trang 61.
Ở đây, chỉ một trang giấy nhỏ mà gói trọn cả một trời thương! Ôi sao mà dễ thương quá đỗi!
"Trời thương" là tựa đề một bài thơ tám chữ năm đoạn. Bên dưới tựa đề thi phẩm tác giả ghi Tặng Yên Ly.
Tôi đặt cái Dấu Giày lên giá nhạc, mở máy thu thanh, Micro, Keyboard, kéo hai điếu thuốc lá Mỹ, làm một tợp cà phê Tây... và ca khúc thành hình.
Bản nhạc không hề được ký âm! Có cần thiết không? Như vài năm trước, tiếng gào thống thiết gọi Rừng Ơi từ người thơ lưu vong Cao Nguyên đã cho tôi cảm xúc để đem nhạc vào Rừng.
Hôm nay, ru bên tai là lời thủ thỉ thì thầm thắm thiết "Trời thương" của người thơ luân lạc Trạch Gầm!
Dẫu gì, tôi còn nhớ là mình cũng có "chút xíu" ( nói theo Trạch Gầm) mảnh trời thương, và một đoạn đường chiến binh rong ruổi, một thân phận lưu vong bất đắc dĩ.

Dzuy Lynh trân trọng giới thiệu đến qúy thi hữu, thân hữu nơi đây dòng thơ Trạch Gầm.
Thơ Trạch Gầm đã được nhiều nhạc sĩ có tiếng tăm phổ nhạc. Tôi là người viết nhạc chưa sủi tăm, không nổi tiếng mà có nổi ...điên. Điên và gàn theo cách của một người Lính vất gươm bẻ súng ôm đàn nghêu ngao cho qua ngày đoạn tháng.
Điên vì những vần thơ đẹp, đầy ắp tình yêu thương đến từ tận đáy trái tim Người Lính không còn trẻ nữa!
Trạch Gầm là một thi sĩ không xa lạ với người Việt Nam lưu vong tại tiểu bang California, tại Hoa Kỳ và các quốc gia tự do khác trên thế giới. Nơi có quần thể người Việt Nam tị nạn cộng sản tha hương tạm cư; vẫn kiên nhẫn đêm ngày chờ đợi con gió chuyển mùa Tây Bắc - Đông Nam ập đến, để cùng dong cánh buồm phiêu bạt, hướng về Nam phương; chung tay vá lại mảnh dư đồ rách.



(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Trạch Gầm . nhạc Dzuy Lynh
album Hương Cà Phê Mùa Cũ.11222016


Người gánh trên vai cả một trời thương
Xuyên suốt theo ta mấy vạn dặm đường
Nghe người hát những bài thơ ta viết
Những bài thơ ta gởi trả chiến trường
Lúc rỗi rảnh người ngồi nghe ta kể
Ngàn chuyện đau của người lính Quốc Gia
Người bình yên trên những trang nhật ký
Ta xé đời bằng nước mắt xót xa
Nơi ta đứng là chân trời góc bể
Đường ta đi trải thảm lửa mịt mờ
Thử nhận cùng ta một ngày cam khổ
Người trưởng thành cùng nghiệt ngã ước mơ
Hỏi tại sao ta thương người chút xíu
Giữa đạn bom ta sớt hết ân tình
Lúc hò hét, lúc ngồi buồn tiu nghỉu
Tìm Tự Do bằng hai chữ hy sinh
Người lỡ thương mà người thương cũng phải
Có uổng đâu mà mắc mớ chi buồn
Chút xíu cho người... ta không ái ngại
Thuở chiến trường... ta nợ triệu tình thương...









11/21/2016

Thưa Thầy Con Đi



" Bài thơ THƯA THẦY CON ĐI sau đây... lần đầu xuất hiện trên Đặc San Xuân 1973 trường Nữ Trung Học Gia Long Sài Gòn đã đi vào lòng bao thế hệ không những chỉ học sinh của trường Gia Long mà còn rất nhiều trường khác nữa.

Tác giả VŨ THỊ GIO LINH bây giờ không biết ở đâu, và có cho ra đời tác phẩm nào khác không, nhưng chỉ một bài thơ “Thưa Thầy Con Đi” đã để lại cho những thế hệ phía sau một tuyệt phẩm dạt dào tình nghĩa thầy trò."
( trích từ ThaiNC FB page 11.20.2016 )



(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Vũ Thị Gio Linh | nhạc Dzuy Lynh
( đến những cánh én mùa xuân Gia Long ngày cũ đang tha hương luân lạc bốn phương trời )



Thôi, thưa Thầy con đi
Năm cuối cùng đã hết 
Chưa qua một mùa thi 
Đã nghe đầy thương tiếc
Nhìn xuân về lộc biếc 
Chim én liệng thầm thì
Những giọt buồn thế hệ 
Đưa tiển những người đi
Vở chưa phai mực Thầy 
Những lời phê nho nhỏ 
Sáng lên màu tươi đỏ 
Thâm trầm nỗi tin yêu 
Bên màu xanh biển chiều
Của những dòng nước lặng.
Thầy bảo đời rất đẹp 
Nhưng cũng lắm gian nan 
Bao ô đời còn khép 
Chưa rộng mở thênh thang 
Như những ô tập vở 
Cần những kẻ khai hoang 
Áo cơm là hơi thở 
Mơ mộng là son vàng
Con lúc nào cũng nhớ 
Con lúc nào cũng biết 
Áo trắng có thể nhoà 
Những bụi đường cơ khổ
Mai con đi Thầy ở 
Những lớp học lại đầy
Có những cánh chim bay 
Và những chồi non chớm
Con chưa là người lớn 
Con muốn ở lại trường 
Như ở lại quê hương 
Đầy hoa thơm trái ngọt
Có con chim nào hót 
Ngoài cửa sổ chiều nay 
Hỏi rằng chim có hay 
Phấn buồn trên bảng trống
Ta sắp vào cuộc sống 
Chào bảy năm mây trôi 
Không một ngày biển động 
Mai giữa trời cao rộng 
Phải tìm thấy bình minh 
Phải lo cuộc mưu sinh 
Không còn Thầy vẽ lối
Bây giờ là xuân cuối 
Thôi, thưa Thầy con đi 
...


Vũ Thị Gio Linh 
(Nữ sinh Gia Long . Đặc san Xuân1973)









11/17/2016

Thìa Khoá Đêm





Sao không là chiếc chìa khóa cho con tự mở cửa đêm đen hở người hiển Thánh?
Ngài tiếc chi một kẻ tội đồ, một hạt cơm chiên của Chúa!
Há phải đâu là một con chiên,
lạc loài trong bóng đêm dày đặc giữa khu rừng thiện ác;
dõi mắt tìm không thấy người chăn...
Con cầm chiếc thìa bạc được trao bởi vị linh mục già nua,
ngồi thu lu biếng nhác trong căn phòng hẹp.
Ông chỉ cho con bước ra ánh sáng bằng lời im lặng.
Giống như Đức Cồ Đàm đưa ngón tay chỉ một vầng trăng.
Vị linh mục già nua chậm chạp như bức tượng.
Lặng lẽ dúi vào tay con chiếc thìa bạc - chẳng nói lời nào?
Mật ngôn! 

" Hãy tự mở cửa trái tim ngươi và bước ra khỏi vũng tối bấy lâu với chiếc thìa cà phê bằng bạc của người phụ tế.
Chính là của cải còn sót lại duy nhất mà tên trộm nghèo khó Jean Valjean đã dùng như cái chìa khóa mở cánh cửa ngục tù oan trái của loài người bất công và khốn nạn."

Đêm khuấy lanh canh, ly cà phê đến từ chúa ngục A Tỳ xa lắc hiến tặng thơm lành sóng sánh.
Chiếc thìa đang tìm mở cánh cửa bình an tâm hồn theo hương khói bay bay...
Đường bay thăm thẳm mù khơi từ địa ngục đến thiên đàng.
Thấy gì không? Không!
Nghe gì không? Có. Có tiếng giọt cà phê nẩy tí tách cùng sương đêm, va vào vách trắng.
Đêm chạy vội cho kịp Mùa Vọng.
Con ngồi yên. Không có gì trong đầu. Không có gì trong tâm.


thunglũngtìnhyêu. san jose 11172016. đỗlanchy.











11/16/2016

Cung Trầm





dưới chân đồi bát ngát sen 
sao rơi trũng thấp mây chèn bờ lau 
chẻ đôi sợi tóc cột nhau
nghe trong lời gió còn đau mảng sầu
chiếu chăn sớm trải tối nhàu 
trăm năm sỏi đá đục ngầu trầm luân 
động hồn u uẩn mông lung 
sóng xô lớp lớp vữa cung đàn trầm


dzuy lynh . hoàng hoa lũng






11/13/2016

Sao Cứ Phải Là Mùa Thu _ Version 2


(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/8fslv2m22exeic6cj4i8kcm6fzmkuabg


nhạc&lời DzuyLynh | YếnThy hát
Version #2
Model: canhạcsĩ Yến Thy


Một ngày nào đó, anh thôi soạn nhạc.
Một ngày nào đó... anh thôi làm thơ.
Thì dòng đời vẫn trôi, vẫn bốn mùa luân chuyển.
Đầu nguồn xuân lá xanh, tận nguồn thu lá vàng.
Vầng nguyệt đầy khuyết nguyên sơ hình hài.
Mặt trời hồng tỏa ánh mai rạng rỡ.
Và biển xanh vẫn xanh, thảo nguyên hoa vẫn nở.
Và em gieo tứ thơ, là em ươm ý nhạc...
Tôi là người hát rong, đi khất thực tình nhân thế!
Tôi là người lãng du, qua thăng trầm dâu bể.
Bỏ lại trời sơn khê. Từ quan tái trở về.
Ngẩn ngơ ngồi chân cầu nhìn con nước lớn ròng.
Vỗ đàn buông tiếng hát cho đời...
và cho Em!
Sao cứ phải là mùa thu! Sao cứ phải là nhung nhớ?
Sao cứ phải là lá vàng? Sao cứ phải sầu vương mang!
Chầm chậm thôi mưa ơi… Chầm chậm thôi cơn gió may.
Chầm chậm thôi cơn say, chầm chậm thôi những tháng ngày.
Sao cứ phải là sân ga. Sao cứ phải là bến vắng?
Sao cứ phải là vạt nắng? Sao cứ phải là áng mây!
Sao cứ phải là mùa thu. Sao cứ phải là mùa Thu?
Cầm mùa thu trên tay, chiếc lá là tấm vé.
Xuôi ngược miền miên viễn, gọi mùa thu cho em.


thunglũnghoavàng.californiacuốithu2016







11/10/2016

Sao Cứ Phải Là Mùa Thu

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


Dzuy Lynh | Album Hương Cà Phê Mùa Cũ


Một ngày nào đó, anh thôi soạn nhạc.
Một ngày nào đó... anh thôi làm thơ.
Thì dòng đời vẫn trôi, vẫn bốn mùa luân chuyển.
Đầu nguồn xuân lá xanh, tận nguồn thu lá vàng.
Vầng nguyệt đầy khuyết nguyên sơ hình hài.
Mặt trời hồng tỏa ánh mai rạng rỡ.
Và biển xanh mãi xanh, thảo nguyên hoa vẫn nở.
Và em gieo tứ thơ, là em ươm ý nhạc...
Tôi là người hát rong, đi khất thực tình nhân thế!
Tôi là người lãng du, qua thăng trầm dâu bể.
Bỏ lại trời sơn khê. Từ quan tái trở về.
Ngẩn ngơ ngồi chân cầu nhìn con nước lớn ròng.
Vỗ đàn buông tiếng hát cho đời...
và cho Em!
Sao cứ phải là mùa thu! Sao cứ phải là nhung nhớ?
Sao cứ phải là lá vàng? Sao cứ phải sầu vương mang!
Chầm chậm thôi mưa ơi… Chầm chậm thôi cơn gió may.
Chầm chậm thôi cơn say, chầm chậm thôi những tháng ngày.
Sao cứ phải là sân ga. Sao cứ phải là bến vắng?
Sao cứ phải là vạt nắng? Sao cứ phải là áng mây!
Sao cứ phải là mùa thu. Sao cứ phải là mùa Thu?
Cầm mùa thu trên tay, chiếc lá là tấm vé.
Xuôi ngược miền miên viễn, gọi mùa thu cho em.


thunglũnghoavàng.californiacuốithu2016








11/05/2016

Gửi Em Cô Gái Bình Long



VINH DANH LLTTB.QLVNCH : Binh Chủng BIỆT KÍCH DÙ
GỬI EM CÔ GÁI BÌNH LONG
*( nguồn: Facebooker Long Bui - cựu SVSQ/TBBTD. Khóa 5/71 Kontum )

Ngoài câu thơ bất hủ :

"An Lộc Địa sử ghi chiến tích
Biệt Cách Dù Vị Quốc Vong Thân"

Mà cô giáo Pha để lại trên tấm bia trước nghĩa trang Biệt Cách 81 Dù tại An Lộc còn có một bài thơ khác của Cô viết tặng cho binh chủng kiêu hùng này của QLVNCH

"Anh Biệt Kích hề ngàn xưa bất hứa
Em thục nữ hề trong trắng ngoài xinh
Ta quen nhau hề Lý Bạch Lưu Linh
Khi chợt tỉnh hề khối tình trong mộng
Em chỉ muốn hề thương chàng qua bóng
Để rồi mơ hề rồi mộng rồi mơ
Biệt Kích ơi hề tâm ý thành thơ
Xin gửi đó hề chừ thương nhớ mãi".

Bài thơ dưới đây của một người lính Biệt Kích vô danh. Anh là một hạ sĩ trẻ của biệt-đội I. Tháng 1/75 nhảy vào Phước Long. Bị thương và bị bắt. Trong giờ phút cuối cùng của đời người, anh đã cố viết được một bài thơ rất cảm động với mong muốn gửi tặng cô giáo Pha. Anh ấy đã chết sau đó 8 ngày và bài thơ đã được giao lại cho một người bạn đồng cảnh ngộ. Và anh bạn ấy đã học thuộc lòng mang tới vùng đất Tự Do từ lao tù Cộng Sản. Tựa bài thơ đó là:


(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ BiệtKíchDù khuyết danh | nhạc & trình bày Dzuy Lynh
Album Nỗi Hờn Chiến Mã


"Nhớ theo Hổ Xám vào An Lộc
Đội pháo trên đầu như đội mưa
Múa kiếm đứng ngăn thù cửa Bắc
Mà tưởng mình là Nguyễn Huệ xưa.
Trong tiếng đạn reo mù khói trận
Bỗng gặp em, cô giáo như mơ
Em ngồi rũ tóc trong hầm tối
Đọc tiếng kinh cầu, như đọc thơ".
"Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ngự trên trời
Chúa ơi, Biệt Kích là thi sĩ
Thi sĩ cầm gươm như đi chơi".
"An Lộc địa sử lưu chiến tích
Biệt Cách Dù vị quốc vong thân"
Lời thơ hôm ấy sao hay quá
Nghĩa trang buồn như tiếng lá rơi.
Pha hỡi, bây chừ em đâu nhỉ ?
Cô giáo hôm xưa đã lấy chồng ?
Chúc em hạnh phúc răng long bạc
Còn anh hôm nay vào Phước Long.
Anh theo quân vào nơi hiểm địa
Hét tiếng xung phong đến vỡ trời
Bắn cháy xe tăng như uống rượu
Mà tưởng em đang rót chén mời.
Bóng địch chập chùng nơi cửa ngõ
Ba trăm quân đánh một sư đoàn
Mãnh hổ nan địch quần hồ bại
Anh thối binh về mà thấy oan.
Nửa chừng lại gặp cơn bão lửa
Toán Delta bị kích giữa đàng
Ôi lại Phước Long lưu chiến tích
Anh bị trúng đạn giữa rừng hoang.
Và chừ giờ đang ngồi bó gối
Tay xích chân xiềng trong trại giam
Máu bụng vẫn tuôn ra như suối
Anh biết mình thôi thế là tan.
Nhưng giây phút cuối anh vẫn nhớ
Màu áo hoa dù nón mũ xanh
Nhớ dáng em xưa cô giáo nhỏ
Họa bút thành thơ như tiếng oanh.
"Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi"
Xá gì một cõi đi về đất


Biệt Cách lưu danh, Biệt Kích đời".*








11/03/2016

Huynh Đệ Chi Binh





ba Lão Quan, một thời chinh chiến
ba Cụ Lính, một dạo chiến binh
từ ngày đất nước điêu linh
anh em, chiến hữu linh đinh cùng thuyền

từng bảo quốc an dân - tâm nguyện
tiếc chi thân tráng sĩ trận tiền
thắng yên cương thệ lời nguyền
bọc da chiến mã thây quèn sá chi...

... quan vác xác thọ hình lao cải
lính ba hôm giả dại học tuồng
giả nai luồn lách qua truông
giả khờ mà ẩn trong buồng nằm co

nghe bầy khỉ sổng hang Pắc Bó
khẹc giáo điều nhí nhố nhi nhô
anh em mình thít kim cô
chửi tiên sư bố bà cô giặc hèn

lính cậy cục mấy phen vượt biển
cũng dăm em vinh hiển xứ xa
"hát ô" chiếu cố quan ta
tự do đoàn tụ cả nhà Mũ Xanh!

bây giờ cây đã liền cành nhánh
rễ khô cằn đất lạnh nắng thưa
anh em sớm nắng chiều mưa
dăm ba đứa tựa sao thưa lạc loài

xưa xăng xái xuống đoài lên núi
giờ tay chân gậy dúi, xe lăn...
sống cho qua mấy mùa trăng
xúm năm tụm bảy lăng xăng họp hè

ta như chiếc lá me chờ rụng
cũng đếch thèm kiện tụng thời gian
ánh tà huy vẫn chói chang
chi binh huynh đệ bình an tình già


Django Thần Ưng Dzuy Lynh Nov 2016








Hai Chữ Quê Hương Nỗi Đoạn Trường

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/dakjorh04os53pctuxbjppw96uanr7uq


thơ Mạc Trần Lan | nhạc & trình bày Dzuy Lynh


Hai chữ quê hương nghe đứt ruột
Bao giờ quên được dậu mồng tơi
Bát canh Mẹ nấu, ăn còn nhớ
Những buổi trưa hè, những tuổi thơ
Hai chữ quê hương nghe đứt ruột
Bao giờ quên được lá me bay
Con đường bóng mát khu trường Luật
Ly kem, chè đậu, ngát hương say
Hai chữ quê hương nghe đứt ruột
Bao giờ quên được mối tình đầu
Hoa Pensé tím màu nhung nhớ
Vạt áo trinh nguyên, tuổi nhuốm sầu
Hai chữ quê hương nghe đứt ruột
Bây giờ chỉ có đất quê người
Cũng có mái nhà - đi để nhớ
Vui buồn năm tháng một cuộc đời
Hai chữ quê hương nghe đứt ruột
Bây giờ chỉ biết gọi - cố hương
Trời ơi! Sông núi tôi còn thấy
Mà vẫn ngàn trùng, sương khói sương!