Nghe chừng tiếng pháo đâu đây
Tháng Ba mùa cũ còn trầy trật đau
( Trích Tùy bút Dấu Bồng Cỏ Ngựa - Django Dzuy Lynh )
Những chiến binh kiêu dũng Mũ Xanh một thời đã bỏ quên một phần thân thể nơi chiến trường khói lửa ngày nào trên khắp 4 vùng chiến thuật, hiện còn kẹt lại tại quê nhà đã tìm đến nhau, ngồi với nhau ôn lại quãng đời binh nghiệp mấy mươi năm...
Những Thủy Quân Lục Chiến "sống hùng sống mạnh mà đếch sống dai" đã vĩnh viễn nằm xuống giữa lòng đất mẹ Việt Nam. Những người tù khổ sai kiên cường bất khuất " bốn chữ " đã vùi thây nơi núi thẳm rừng sâu trong chốn địa ngục trần gian mang tên trại tù cải tạo linh hồn còn váng vất đâu đây cũng đã tìm về quây quần bên nhau. Những Cọp Biển " tiếng quân lên đòan cọp biển oai hùng " một thời lưu danh quân sử nay đã thành phế nhân, hãy còn sống... dai như đỉa!
Tất cả đã, đang và sẽ còn sống mãi với Tổ Quốc, Đồng Bào và Lịch sử.
" Một Ngày TQLC, Một Đời TQLC " sáng tác bởi nhạc sĩ Trang Thủy, một vị cựu Tư Lệnh Phó binh chủng Mũ Xanh, " Người Lính Không Bao Giờ Chết" ca khúc đi ra từ ký ức người xếp chữ nên âm Trung Đội Trưởng tác chiến Thần Ưng Dzuy Lynh, vừa bước xuống đồi Tăng Nhơn Phú khi vừa hơn mười chín tuổi đời... Tiếng hát ca sĩ Trâu Điên Đặng Vy trải ra trên khung trời mây xám thành đô Saigon làm cho những ngày cuối năm quê nhà thốt nhiên ấm áp và rộn rã... Từ phương trời miên viễn xa xăm, vẫn có chúng tôi, đồng đội cũ, đến cùng, ủy lạo tinh thần Cây Mùa Đông Chiến Sĩ cho các anh em đây!
Có phải mùa xuân đang về trên quê hương tôi? Nơi đã một lần bỏ lại sau lưng? Xuân mịt mờ tìm quên trong lòng người ở lại, trong u trầm luyến nhớ nơi tâm khảm kẻ ra đi!
Khói thuốc lá bây giờ là khói súng đại bác năm xưa, giọt rượu cay hôm nay là giọt máu đào tô thắm sử xanh hơn 40 năm về trước của những chàng trai trẻ xếp bút nghiêng theo nghiệp binh đao, lấy chí nhân mà thay cường bạo...
Hôm qua, hôm nay, ngày mai.
Quá khứ, tương lai, hiện tại.
Tuổi trẻ, trung niên, niên lão.
Đem gói lại một nùi, kiên nhẫn tháo ra, vật vả thắt lại, rồi lại tháo ra...
Nghe, nghe gì không? Thấy, thấy gì không?
Sao không? Bước vào ngăn kéo thời gian, lôi từ đáy ba lô lên, phủi bụi ký ức một đoạn đời chiến binh hào hùng thời trai trẻ. Để nghe, để nhớ...
...Tiếng quân reo dậy trời rợp đất của người Lính tác chiến trực diện với quân thù... Nỗi mừng vui khôn xiết mỗi khi nghe làn đạn pháo rít ngang đầu mũ sắt, dập nát đợt xung phong biển người của đám giặc thù bên kia vỹ tuyến tràn vào ăn cướp miền Nam.
Tất cả còn đọng lại, trong tôi, người Lính chưa bao giờ giải ngũ.
Cám ơn bạn, những mũ xanh Pháo Thủ
Đã cùng tôi, đối mặt với quân thù
Đêm hỏa tuyến ánh châu treo đầu núi
Ngày sương sa mù mịt dưới chân đồi
Thề vị quốc lấy mạng mình đánh đổi
Một lần đi đã mấy kỷ nhân hồi?
Từ xanh tóc đến nay đầu trắng bạc
Dấu đạn rền, vệt khói lạc đường ngôi
Một buổi Tiệc Tất Niên của Pháo Thủ Mũ Xanh tại quê nhà, tuy đơn sơ đạm bạc nhưng đầy ắp tình người.Tình đồng đội năm xưa, nghĩa huynh đệ chi binh thời hậu chiến đã làm cho lệ tôi rơi xuống nhòa đi trong màn mưa thung lũng hoa vàng, nhỏ xuống chỏng chơ dưới đáy cốc cà phê đen viễn xứ tha hương. Để mà nghe tiếc nhớ luyến thương tràn về từ miền quan tái sơn khê những tưởng đã xa xăm biền biệt lối quên về.
Bóng đêm tan dần, mặt trời uể ỏai bò lên sau dãy đồi, ngọn núi xa xa đã ẩn hiện trước hiên nhà.
Thung lũng se sắt lạnh .
Trước mắt, hiện về sau ánh sương lam là màu xanh rừng núi trường sơn Quảng Trị, Thừa Thiên.
Mùi tanh của máu. Mùi mồ hôi mặn muối của biển Cửa Tùng, Cửa Việt, Cửa Thuận An, Cửa Tư Hiền.
Màu vàng nâu đặc quánh của sình lầy miền Tây.
Màu bạc áo sờn vai giày sault súng trận ...
Mùi khen khét của bom đạn.
Mùi mồ hôi ngây ngây của mấy tuần không tắm.
Màu trắng tóat lạnh lùng của giải khăn sô, bông băng quân y viện, mùi xương khô xác vữa gói trong tấm Poncho nhầu rách ... Tất cả như một bức tranh lập thể được vẽ bằng máu và nước mắt, đã tô nên bởi chiếc cọ thời gian, đập dẹp từ vòng kẽm gai công sự thít chặt vào đầu, sắc màu loang lổ và nhức nhối khôn nguôi...
Có còn chỗ trống nào cho tôi không, một cọng râu khô mực đen đủi như buổi cuối đời của những kẻ bẻ gươm buông súng vất lưng trời...
Màu thời gian trên mớ tóc bạc những pháo thủ mũ xanh chưa lành thương tích chiến chinh? Trắng như màu sương khói Trường Sơn ngút ngàn thăm thẳm tháng ngày xưa...
Dĩ nhiên, còn chứ.
Vẫn còn đây.
No comments:
Post a Comment