12/26/2016

Con Trải Quê Hương Dài Ra Trước Mặt

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
thơ & nhạc / copyright NS Dzuy Lynh
album Nỗi Hờn Chiến Mã
singer DL | model Destiny Nguyen 


Con trải quê hương dài ra trước mặt
Cúi đầu trông, và dõi mắt mong chờ...
Máu của mẹ già, nước mắt em thơ 
Là tấm bình phong phơi khô nỗi nhớ

Con khóc non sông bơ phờ tan tác
Một mảnh dư đồ rách nát tan hoang
Hòn Ngọc Viễn Đông thôi còn trong sáng
Hóa đá chôn vùi dưới tảng băng đen

Biết có chừng nao thôi thúc tiếng kèn
Những cánh chim di về bên tổ ấm
Không tiếng quân reo, chinh bào máu đẫm
Không súng không gươm... no ấm dân mình!

Ai xé quê hương ra làm hai mảnh?
Tổ quốc trân mình thao thức năm canh
Ai bán non sông, đồng tranh, ruộng lúa?
Để mẹ quê hờn lệ túa thâu đêm...

Con trải quê hương thảm cỏ êm đềm
Trên nền áo dài rừng lá thênh thang
Đốt bỏ tro than sao vàng tả đỏ
Vùi kẻ phi nhân cho mục cỏ tuyền đài

Con trải quê hương dài ra trước mặt
Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ trên tay
Vững niềm tin rồi sẽ có một ngày
Tha hương, quốc nội sum vầy tương lai

Con trải quê hương dài ra trước mặt
Giữ vẹn hình hài; thêm thắt mà chi
Hào kiệt, anh thư! Ai còn dũng khí?
Hỡi những Con Người, đứng dậy mà đi!


tháng chạp.hoànghoalũng. dzuy lynh













12/23/2016

Phép Lạ Tại Bịnh Viện Saint Martha

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe truyện đọc)


AUDIO TRUYỆN ĐÊM GIÁNG SINH

Tác giả Douglas How|dohop chuyển ngữ|dzuy lynh diễn đọc



Miracle at St Matha’s – Tác giả Douglas How ghi lời kể của Bác Sĩ J.A. MacDougall – dohop dịch


Cô ta có vẻ như đã cầm chắc cái chết trước ngày Noel. Thế nhưng một chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra.

Tháng chạp năm đó, cuối cùng tôi đã phải nói cho cô ta biết. Về phương diện y khoa, chúng tôi đã bị bại trận. Kết cuộc của trận chiến này đang ở trong tay Thượng Đế. Cô ta đã lắng nghe và chấp nhận điều tôi nói một cách lặng lẽ, nằm đó nhưng sự sống của cô đang bị bào mòn dần, cô ta chỉ mới 23 tuổi và là mẹ của một đứa bé một tuổi.

Tôi xin được gọi cô ta là Ý Liên. Ý Liên là một phụ nữ ngoan đạo và can đảm. Ý Liên có mái tóc nâu đỏ và có lẽ đã là cô gái có nhan sắc, nhưng lúc này thì khó có ai mà nghĩ như vậy: cô ta đã quá gần với cái chết vì bệnh lao. Và bây giờ thì chính Ý Liên đã biết mình gần kề cái chết, cô ta chỉ có một thỉnh cầu.

Ý Liên nói với tôi một cách chậm rãi. “Thưa bác sĩ, nếu tôi vẫn còn sống trong đêm Giáng Sinh, tôi muốn bác sĩ hứa với tôi là sẽ cho tôi về nhà ăn Noel.”

Tôi hơi bối rối. Tôi biết là cô ta không nên về nhà. Thùy dưới của lá phổi bên phải của cô ta có một cái khoang đầy dẫy vi trùng lao đang nảy sinh, đường kính của cái khoang này khoảng 2 phân rưỡi. Cô bị cái mà bọn bác sĩ chúng tôi gọi là “lao mở”, cô ta có thể phát tán vi trùng lao khắp mọi nơi khi ho.

Thế nhưng tôi đã hứa với Ý Liên và, thú thật, tôi hứa chỉ vì tôi đã quá chắc chắn là cô ta sẽ chết trước đêm Noel. Trong tình huống đó, có lẽ tôi chẳng có thể làm gì thêm được nữa. Thế nhưng nếu tôi không có lời hứa đó thì hôm nay tôi đã không có câu chuyện này để kể.

***

Chồng của Ý Liên đã mang mầm bệnh khi anh ta trở về nhà sau khi phục vụ cho thế chiến thứ II ở ngoại quốc. Một trường hợp nhẹ và anh ta đã không biết mình bệnh. Trước khi bệnh được phát hiện và được khám, họ làm đám cưới. Ý Liên bị lây và cơ thể không đủ miễn nhiễm để chống bệnh. Bệnh lao đã đến quá lẹ và vi trùng tích tụ ở một chỗ quá hiểm, nó đánh gục mọi bác sĩ nào cố gắng giúp cô.
Rất hiếm khi một khoang lao lại cư ngụ ở thùy dưới của phổi. Khi Ý Liên được nhập viện vào viện điều dưỡng của tỉnh, vấn đề chính mọi người dần dà thấy rõ là làm sao để xử lý cái khoang này. Giá mà nó ở thùy trên thì các bác sĩ phẩu thuật có thể làm thoracoplasty bao gồm việc lấy ra vài xương sườn ở phần trên để làm sụp thùy và phần phổi đó được tạm ngưng làm việc. Thế nhưng phẩu thuật này không thể làm được ở thùy dưới bởi vì như thế có nghĩa là phải tháo xương sườn ở phần dưới, mà xương sườn phần dưới này cần phải tồn tại để nâng đỡ cơ thể.

Các bác sĩ phải gạt bỏ việc làm thoracoplasty và thử làm một thủ thuật y khoa để gây ra chứng tràn khí ngực "giả" hay là artificial pneumothorax. Không khí được bơm qua một cái kim để tạo áp suất buộc phổi phải sụp. Mặc dù chúng tôi thử mấy lần, cách này cũng chẳng hiệu lực; mấy đợt viêm màng phổi đã làm phổi của Ý Liên dính với thành ngực, và không khí không thể lưu thông.

Cuối cùng, các bác sĩ nghĩ đến việc lấy toàn bộ lá phổi ra ngoài (khá hiếm vào thời đó) - nhưng rồi bỏ ý định bởi vì Ý Liên đã quá yếu để mà có thể chịu nổi cuộc giải phẩu, và mỗi ngày cô ta mỗi yếu thêm. Hoàn toàn không còn cách nào khác nữa để đối phó, các bác sĩ của Ý Liên miễn cưỡng xếp trường hợp của cô vào loại "không còn hy vọng" và gửi trả cô ta về bệnh viện nơi địa phương của cô.

Lúc cô về đến viện, tôi mới 30 tuổi. Tốt nghiệp trường Y năm 1942, tôi đã gia nhập binh chủng không quân, và lúc đó tôi đã được đào tạo xong để trở thành chuyên viên gây mê khi chiến tranh chấm dứt. Tôi chấp nhân nhiệm sở của tôi tại bệnh viện St Martha, nơi tôi có nhiệm vụ gây mê và đáp ứng những nhu cầu về y học cho các sinh viên y khoa tại hai trường đại học của địa phương. Tôi cũng được yêu cầu chăm nom bộ phận Lao của bịnh viện, với khoảng 40 bệnh nhân, hầu hết bị bệnh kinh niên với hy vọng quá mong manh hoặc không còn hy vọng được chữa khỏi. Đó là cái duyên mà Ý Liên trở thành bệnh nhân của tôi vào năm 1947.

Trước đó cô ta nặng 56 ký rưỡi, nhưng khi tôi gặp Ý Liên lần đầu, cô ta đã nhẹ hơn 40 kí-lô. Cô ta sốt cao, khoảng 39 độ. Cô ta rất yếu và nhìn rất bệnh hoạn. Thế nhưng cô ta vẫn cười. Tôi sẽ không quên được điều đó. Chỉ cần tử tế với Ý Liên một tí xíu thôi là cô sẽ cười.

Có lẽ điều đó đã khích lệ tôi thật nhiều. Tôi không biết. Nhưng tôi biết tôi phải cố gắng giúp Ý Liên. Tôi điện thoại cho một bác sĩ ở Nữu Ước, vị bác sĩ này đang thí nghiệm một phương pháp mới gọi là pneumoperitoneum hay tràn khí phúc mạc.

Phương pháp này gao gồm việc bơm khí vào khoang màng bụng để đẩy cơ hoành đè lên lá phổi. Nếu chúng tôi có thể gây áp lực vào thùy dưới, chúng tôi có thể đóng cửa được cái ổ lao. Nếu làm được điều này cái khoang có cơ hội để tự lành khi vách khoang phát triển cùng một lúc.

Cuộc giải phẩu đã diễn ra ngày hôm sau. Chúng tôi bơm không khí vào khoang màng bụng, và suýt tí nữa chúng tôi đã giết Ý Liên. Sự thật quá rõ ràng là lượng không khí mà cô ta có thể chịu đựng nổi chẳng giúp ích được gì hết. Các bác sĩ trong phòng đều đồng ý là chúng tôi không nên thử lần thứ hai. Khả năng của chúng tôi đã tận.

Đó là lúc mà tôi nói cho Ý Liên biết Y Học ngày nay đã chỉ đạt được đến trình độ như thế. Tôi nói cho cô ta biết Đấng Tạo Hóa của cô sẽ cho lời phán xét cuối cùng và có thể đó không là kết quả mà chúng tôi hoặc Ý Liên muốn, nhưng trong tình huống như vậy, biết đâu đó là điều tốt nhất cho bản thân cô. Ý Liên gật gù và đã xin được lời hứa đó của tôi.

***

Lạ lùng thay, Ý Liên vẫn còn sống sót trong đêm Noel, nhưng chỉ vừa đủ sống. Khoang lao vẫn phát triển không ngừng; cái chết đã quá gần kề với cô ta đến nỗi cô ta đã được làm phép lễ cuối cùng của Nhà Thờ Thiên Chúa. Thế nhưng cô ta buộc tôi phải thực hiện lời tôi đã hứa.

Với những nghi ngờ mới hơn, tôi giữ lời hứa. Tôi khuyên Ý Liên đừng ôm con và đeo khẩu trang mỗi khi muốn nói chuyện với bất cứ ai ngoại trừ chồng cô. Anh ta đã có được sự miễn nhiễm nhờ đã nhiễm bệnh trước đó.

Ý Liên trở lại bệnh viện Martha vào cuối ngày Noel, và cô ta vẫn trong tình trạng sút kém. Không ai có thể không hết sức cảm động khi nhìn cô chống chọi với bạo bệnh. Mỗi ngày tình trạng của Ý Liên tệ thêm, thế nhưng cô ta vẫn bám vững vào cuộc sống. Tình trạng này tiếp tục kéo dài và kéo từ tuần này sang tuần khác trong sự ngạc nhiên tận cùng của chúng tôi.

Cho đến cuối tháng hai, Ý Liên chỉ còn cân nặng dưới 37 kí-lô; cô ta ăn không được và thêm nhiều rắc rối mới xảy ra. Cô ta bắt đầu ói mửa - ngay cả khi trong bụng chẳng có gì hết. Tôi thật sự mù tịt. Tôi gọi một cố vấn y khoa bậc đàn anh; và ông ta cũng đầu hàng luôn. Bỗng mắt ông ta nheo lên và hỏi tôi gần như là đùa cợt, ông ta hỏi tôi có bao giờ nghĩ là Ý Liên đang ốm nghén không.

Tôi vẫn còn nhớ giây phút đó, cảm giác của tôi lúc đó. Cái ý nghĩ đó quả là lố bịch đến tột cùng. Mọi hiểu biết về y khoa của tôi đều dẫn đến một kết luận duy nhất: Ý Liên đã quá bệnh, quá yếu, cô ta không thể nào có thai được. Đơn giản là cơ thể của cô ta không thể làm nổi việc đó. Dù sao đi nữa, tôi yêu cầu một cái test, thử thai cho cô ta. Và tôi vô cùng ngạc nhiên vì kết quả là dương tính. Ý Liên chỉ bấp bênh giữa vành đai ngoài cùng của cuộc sống thế mà trong cô nay lại có một mạng sống nữa. Một điều gần như không thể tin được lại là sự thật.

Chúng tôi có đầy đủ thẩm quyền về y khoa và pháp lý để hủy cái thai đó; cái thai đang làm nguy hiểm một mạng sống đã ở trong tình trạng bị hỏng. Nhưng chúng tôi đã không làm việc đó. Ý Liên và chồng cô chống lại việc phá thai. Chúng tôi, các bác sĩ ở bệnh viện St Martha cũng chống, không chỉ vì chúng tôi theo đạo Thiên Chúa, nhưng vì chúng tôi biết chắc chắn là thủ thuật đó sẽ kết liễu Ý Liên. Bên cạnh đó, cô ta đã quá xa sự sống, chúng tôi chắc chắn cơ thể cô thế nào cũng sẽ tự loại trừ thai nhi.

Cô ta đã vật lộn với bệnh, với cái thai trong nhiều tuần, và không bao giờ chúng tôi có một chút nghi ngờ gì về sự vĩnh viễn ra đi của Ý Liên, cô ta đang hấp hối. Thế nhưng cô ta vẫn bám víu vào sự sống. Và cô ta vẫn giữ được đứa trẻ trong bụng cô ta. Và khoảng cuối tháng 6 năm 1948, một chuyện không thể tin được đã xảy ra. Cô ta bắt đầu giảm sốt. Lần đầu tiên chúng tôi nhận thấy được tình trạng của Ý Liên có đỡ hơn, và chiều hướng đó đã tiếp tục. Cô ta đã bắt đầu ăn và lên ký. Một tấm phim quang tuyến X của Ý Liên cho thấy cái khoang lao đã ngừng phát triển. Không bao lâu sau, một tấm phim X quang thứ hai cho chúng tôi biết tại sao. Cơ hoành đang đẩy lên thùy dưới của lá phổi bệnh hoạn của Ý Liên để tạo chỗ cho em bé mà cô ta đang mang thai. Thiên nhiên đã làm đúng cái việc mà chúng tôi làm không được. Các vách của cái hố chết người đó đang bị ép lại. Đứa trẻ đang cứu mẹ nó.

Đứa trẻ đã thật sự cứu Ý Liên. Đến lúc đứa bé được sinh ra, một em bé bình thường và khỏe mạnh, cái khoang lao đã bị đóng kín. Người mẹ đã khỏe một cách rõ rệt, rõ đến nỗi chúng tôi cho phép cô về nhà luôn trong vòng ít tháng. Nụ cười của Ý Liên chưa bao giờ sáng như vậy.

***

Bạn nói đó là ý Trời; bạn nói đó là tình người; hay bạn cho đó là sự mầu nhiệm của tình mẫu tử, dựa vào chính khả năng của mình để chiến đấu thêm nữa bởi vì người mẹ có thêm lý do để mà chiến đấu thêm; bạn có thể gọi bất cứ ngôn từ nào bạn thích. Việc đó đã thật sự xảy ra. Và tôi vẫn không hiểu thấu được ý nghĩa của sức mạnh bí mật đó.

Tôi cũng nhớ, trong sự vui sướng, những thiệp giáng sinh Ý Liên đã gửi cho tôi trong nhiều năm sau đó. Các thiệp này rất bình thường, với những lời chúc đã in sẵn và tên của Ý Liên. Thế nhưng đối với tôi, tất cả những tấm thiệp này là những lâu đài tạo ra bởi phép lạ.


Copyright 1972 by Douglas How. dohop phỏng dịch, 25/6/2010

* Đây là chuyện khá xưa. Ngày nay những phụ nữ mang thai sẽ không nên chụp hình quang tuyến X. Tất cả những phụ nữ dù chỉ có một tí xíu nghi ngờ là mình mang thai nên thông báo cho nhân viên y tế, bác sĩ biết trước khi chụp quang tuyến x hay xin toa thuốc.








12/16/2016

Khi Cha Già ...

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Ó Biển Lý Khải Bình | nhạc Thần Ưng Django | poster bh
Model Lý Khải Bình và ái nữ Lý Minh Thu ( Vietnamese Young Marines )
Copyright NS DL . Singer DzuyLynh
(tặng đồng đội Mũ Xanh - Việt Nam & Hải ngoại)



Khi cha già cha sẽ ra đi. Dưỡng trí viện cha vào nơi đó
Cuộc đời có đến, có đi. Con ơi đừng có sầu bi làm gì
Khi cha già, nơi viện dưỡng lão. Chiến hữu Cha lác đác mấy người
Ông nào cũng lão, nhão người. Bước đi không vững vẫn vào thăm nhau
Khi cha già, nơi viện dưỡng lão. Mỗi thứ Hai cha vững tay chào
Quốc Kỳ không gió lao xao. Quốc Ca tự hát nghe nao nao lòng
Khi cha già, nơi viện dưỡng lão. Lính mũ xanh còn đó đời cha
Ó Biển tung trời giương cao móng vuốt. Giặc khiếp oai danh, vang khắp chiến trường
Khi cha già, cha sẽ ra đi. Nối chí cha mũ xanh con đội
Giầy sô, quân phục rằn ri. Hãy mang, hãy mặc mà đi tiếp đường
Khi cha già, cha sẽ ra đi. Con nối gót Bà Trưng, Bà Triệu
Xá gì thân phận nữ nhi. Cá Kình con chém, đạp tan sóng bằng
Khi cha già, cha sẽ ra đi. Chút lòng son với nước với non
Con ơi! Cố giữ cho tròn. Thay cha bước tiếp con đường Việt Nam
Khi cha già, cha sẽ ra đi. Cha chỉ muốn Cờ Vàng ấp ủ
Xác minh nguồn gốc Quốc Gia. Cha con là Lính Việt Nam Cộng Hòa
Khi cha già, cha sẽ ra đi. Áo quan xin chớ, cạc-tông thì dùng
Tay con bấm nút, lửa bùng. Sau hai ba tiếng chỉ còn chân dung
Khi cha già, cha sẽ ra đi. Tro cốt cha đưa về Quê Mẹ
Rải trên đất nước Việt Nam. Để cha phù trợ an bang cõi bờ
Khi cha già, cha sẽ ra đi ! Khi cha già... cha sẽ ra đi...







12/15/2016

Đông Hát

(photo by Yến Đỗ)


(tặng cns YếnThy và những tiếng hát du ca Canada)



Tuyết giăng khuất bóng mặt trời
Rừng phong trơ nhánh bời bời lá khô
Đông băng giá Toronto
Canada thiếu nắng hơ tình nồng
Tha hương nửa kiếp phiêu bồng
Nương con sóng nhạc mênh mông đàn chèo
Giọng cao dỗ kẻ gieo neo
Tiếng trầm ru những phận nghèo sa cơ
Hát cho con trẻ bơ vơ
Cho người bạc phận thân sơ không nhà
Hát cho thế giới ta bà
Ấm lòng trong giải đông hà giá băng
Hát cho người dựa xe lăn
Hát cho tráng sĩ mấy trăng chưa về
Hát cho vơi nỗi não nề
Hát cho ai vẹn lời thề trung trinh
Hát cho tổ quốc điêu linh
Cho người ái quốc thọ hình ngục lao
Hát cho tan tuyết trên cao
Hát cho cháy rực lửa trào đuốc thiêng
Cho quê hương hết oan khiên
Hát cho tan chảy xích xiềng ngoại bang
Hát cho tổ quốc nguy nàn
Cho ngày sum hiệp Cờ Vàng tung bay


đỗlanchy. mùađôngcali.2016








12/12/2016

Thư Xuân

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)



(Mến gởi những tù nhân lương tâm Việt Nam) 
thơ Cao Nguyên / nhạc Dzuy Lynh
Copyright NS DL & CN . Singer Dzuy Lynh . Poster bh. Dec 112016


Em đang đọc thư Mẹ gởi vào tù 
Gợi anh nhớ thuở trong tù anh nhận thư 
Âm thầm khóc qua từng nét chữ 
Cha anh dặn: "Hãy giữ lòng tin! 
Đời là một hành trình khó nhọc 
Mỗi bước đi phải thật đàng hoàng 
Và biết sống với lòng tử tế 
Ngẩng cao đầu nhìn mặt kẻ thù!" 
Cảm ơn em cũng vì tình dân tộc 
Đã lên đường nhập cuộc đấu tranh 
Em bước tới với chân thành tâm nguyện 
Vì dân sinh quên tuổi trẻ chính mình 
Anh và Em, hai thế hệ một kẻ thù 
Hai không gian nhưng cùng chung dòng máu 
Vững tin nhé, những người em yêu dấu! 
Đường đi lên cần phấn đấu nhiệt thành 
Bao mùa Xuân em nhìn qua song cửa... 
Tù giam em chứa đầy ắp hận thù 
Chúng giam em cho chùng lòng tranh đấu 
Mà quên cùng một dòng máu Việt Nam 
Nếu phải khóc vì lá thư Mẹ gởi? 
Khóc đi em cho Tổ Quốc hài lòng! 
Vì Quê Hương còn những người như thế 
Trong đau thương vẫn ngạo nghễ tiếng cười!








Thành Phố Mẹ



(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)



thơ Cao Nguyên / nhạc & trình bày Dzuy Lynh
Copyright: NS DL & CN. Poster: bh Dec 102016


Cali có Little Sài Gòn 
Paris có Sài Gòn Phố không em? 
Mà dẫu có một Sài Gòn ở đó 
Cũng chỉ là thành phố mượn tên 
Để mỗi lần gọi lên là nhớ 
Sài Gòn - thành phố Mẹ phía bên kia 
Bên tuổi trẻ đã buồn chia máu lệ 
Bên niềm vui chỉ để kể người nghe 
Vui như lá me bay trong chiều mưa tháng Hạ 
Có phượng hồng cài mái tóc yêu thương! 
Ôi nỗi nhớ viết sao vừa giấy mực 
Khi tim ta thổn thức nhớ Sài Gòn! 
Chừ em bước trên một thành phố mới 
Có những con đường mang tiếng nói Việt Nam 
Em hãy nhớ, thành phố mình đang sống 
Cũng chỉ là một góc cuộc đời qua 
Ngày luyến nhớ Paris, Cali, Newyork 
Có bằng đêm em khóc nhớ Sài Gòn? 
Thành phố Mẹ chúng ta bên kia biển 
Những con đường Nguyễn Huệ, Hùng Vương 
Những tên gọi Bạch Đằng, Bến Nghé... 
Giữa đời ta là cả một trời thương! 
Sài Gòn đó, Sài Gòn bên kia biển 
Không phải một thời, mà mãi ngàn đời 
Trong tim người, Hòn Ngọc Viễn Đông 
Trong Việt Nam, Sài Gòn bất diệt!








12/09/2016

Muốn Trả Lời Con Cứ Nghẹn Ngào

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Phú Yên / nhạc Dzuy Lynh . Dec 92016
( dzuylynh tặng đồng môn SVSQ Khóa 5/71 Kontum TSQTBTĐ & QLVNCH )
Copyrigth 2016 NS DL & PY | Singer Dzuy Lynh | Poster bh


Quê mình mãi tận ở đâu, Ba?
Nửa vòng trái đất có thật xa?
Tại sao mình phải lìa xa cách,
Tại sao mình cứ nhớ thương hoài!
Ba nghe đau quá, câu con hỏi
Muốn trả lời con, cứ nghẹn ngào...
Ngày đi, ngày đến lo cơm áo
Đêm sống, hồn đau giấc chiêm bao!
Ba thân lính trận không tròn phận
Từ buổi trưa hè, Tháng Tư Đen
Giặc Cộng tràn vào, nghe lệnh: thoái!
Trời ơi!... Tổ Quốc nỗi oan khiên!!
Việt Nam, chữ S hình cong đó
Ở phía trời Đông Nam Á Châu
Nỗi khổ triền miên, đời dâu bể
Kiếp người ví ngựa, tựa như trâu!
Đêm thâu đen, vẫn mình ba chiếc bóng
Tư lự hoài bên Lá Quốc Kỳ Vàng:
Tại sao ba lại tuân lệnh đầu hàng,
Câu quyết tử rất gần không kịp nhớ!?
Khi ba chết, nơi xứ người lưu lạc
Một gia tài ba để lại cho con
Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ - Non Sông
Đời ba đã một lần không giữ được!
Con hãy nhớ, non sông mình còn đó
Tiếng quê hương sao quá đỗi ngọt ngào
Dẫu bây giờ còn dâu bể tang thương
Hiểu tại sao ba tận cùng đau xót
Là làm người không giữ nổi quê hương!


San Jose Dec2016. Dzuy Lynh


***


Nguyên tác thơ Phú Yên:

Muốn Trả Lời Con Cứ Nghẹn Ngào
* Viết cho hai con: Mai-Chi & Anh Duy.


- Quê mình mãi tận ở đâu, ba?
Nửa vòng trái đất có thật xa?
Tại sao mình phải lìa xa cách,
Để nhớ thương hòai cơn mưa qua?
Ba nghe đau quá, câu con hỏi
Muốn trả lời con, cứ nghẹn ngào
Ngày đi, ngày đến lo cơm áo
Đêm sống, hồn đau giấc chiêm bao!
Ba thân lính trận không tròn phận
Từ buổi trưa hè, Tháng Tư Đen
Giặc Cộng chưa vào, nghe lệnh: chạy!
Ôi trời!... Tổ Quốc nỗi oan khiên.
Việt Nam, chữ S hình cong đó
Ở phía trời Đông Nam Á Châu
Nỗi khổ triền miên, đời dâu bể
Kiếp người ví ngựa, tựa như trâu!
Đêm thâu đen, vẫn mình ba chiếc bóng
Tư lự hoài bên Lá Quốc Kỳ Vàng:
Tại sao ba lại tuân lệnh đầu hàng,
Câu quyết tử rất gần không kịp nhớ!?
Khi ba chết, nơi xứ người lưu lạc
Một gia tài ba để lại cho con
Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ - non sông
Đời ba đã một lần không giữ được!
Con có nhớ, có thương ba lầm lỡ
(Cảm thương không thân chiến mã quỵ nhào?
Ngựa cúi đầu, lủi bước chân chao
Mà rít mãi ... quay nhìn nơi cố lý!)
Con thấy đó trong tận cùng đau xót
Là làm người không giữ nổi quê hương!


Phú Yên
26/6/1999









Một Mai

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Cao Nguyên | nhạc & trình bày Dzuy Lynh


một mai về lại phương trời cũ 
biết gió còn reo rủ lá mừng 
chiếc bóng ngày xưa vào lữ thứ 
đang đứng nhìn rừng núi rưng rưng 
nếu lá rừng còn xanh như trước 
bóng sẽ ôm đất nước mà hôn 
cho dẫu đường trường sơn dốc ngược 
cũng lên nguồn ngắm được quê hương 
một mai thăm lại ân tình cũ 
liệu hình xưa còn đủ đam mê 
ngồi giữa đôi vòng tay nhật nguyệt 
nghe lời ru tha thiết lòng quê 
nếu thêm được một giòng lệ nóng 
chảy vào môi sưởi ấm nụ cười 
cho dẫu tim rối bời nhịp đập 
cũng thỏa lòng khát vọng làm người 
một mai còn chút lời thơ mộng 
sẽ gởi quê mình di chúc thơ 
thương yêu, nhân ái và hy vọng 
mãi đẹp bên đời như ước mơ 
nếu thêm được niềm tin thắp lửa 
rọi sáng từng khung cửa phương đông 
cho dẫu lịm bên thềm đất hứa 
cũng nhẹ hồn vào cõi mênh mông!










Tháng Mười Hai





tháng mười hai nhớ nhà tê tái
hoa mơ còn? Mẹ hái cho con!
nhện giăng bụi bám nghiên son
mài không ra chữ, bút mòn cán trơ...

tháng mười hai nhớ nhà tê tái
nhớ vườn quê ngai ngái hương nồng
nhắn em giữ má cho hồng
giữ môi cho ngọt giữ lòng cho trinh

tháng mười hai nhớ mùa chinh chiến
ra tù, nhìn quê Nội điêu linh
Sông Hàn cúi mặt lặng thinh
Quảng Nam thất thủ, quê mình tan hoang!

tháng mười hai nhớ về quê Ngoại
muốn về thăm, lòng mãi phân vân...
tình người Nam Định trong ngần
nhớ "nem nắm" Mẹ chưa lần kể nghe

tháng mười hai gió rít ngọn tre
con cá ngủ bờ kè thức giấc
Nước lạnh Quốc run bần bật
chon von cái cò khóc ngất mom sông

tháng mười hai đứng trông đàn ngỗng
chuyến thiên di trốn lạnh mùa đông...
tha hương giá buốt ngập lòng!
chừng nao đất ấm, trời hồng phương Nam?

tháng mười hai nhớ nhà tê tái
thương âm hồn réo Ải Nam Quan
mơ nghe tiếng hịch loa vang
rợp Nam, Trung, Bắc hiên ngang cờ Vàng!


mưangangthunglũngbuồntênh.
đêmthứcchờmặttrời. Dec82016.dzuylynh








12/04/2016

Phiên Gác Đêm Đông

( Photo: Model Destiny Nguyen)


Tuần thứ hai Mùa Vọng


Tháng mười hai. Không có ngày hưu chiến
Quảng Trị mưa phùn, mục phiến cô đơn
Bom đạn râm ran, đêm lạnh điếng hồn
Người lính tiền đồn căng đôi mắt thức

Poncho rách, đắp vừa thân, đủ ướt
Hỏa châu soi thay tinh tú trời cao
Ánh sao Vua leo lét đậu bờ hào
Tiếng súng vọng, êm lời kinh thánh lễ

Người lính trẻ một mình ngồi lặng lẽ
Chờ bình minh thay áo tím đồi sim
Màu thống hối ăn năn vì tội lỗi
Lỗi tại ta? Giết giặc giữ sơn hà!

Dây thẻ bài thay xâu chuỗi mân côi
Lính ngoại đạo, lần ngón tay sám hối
C- Ration, nước hố bom... rửa tội
Rau tàu bay, gạo sấy... đủ êm rồi!

Chẻ trái khói nhuộm tím hai bím cỏ
Thắp lên soi thay ngọn nến hồng quang
Nỗi hân hoan ơn cứu độ muôn loài
Người lính gác tự mình ban Thánh Lễ

Người lính nhủ sao ngày về lâu thế?
Trấn biên thùy xa vạn lý sơn khê
Đêm giáng thế, xin bề trên ban phúc
Cho chiến tranh phủ phục dưới thiên tòa

Tháng mười hai không có ngày hưu chiến
Nên sinh linh còn muôn vạn đảo điên
Biết ngày mai hòn đạn có vô tình
Cho mùa vọng chỉ mình em một bóng!


thunglũngtìnhthương lập đông Bính Thân1232016.dzuylynh









12/02/2016

Xuân Miền Hỏa Tuyến



( nhớ về Cổ Thành -Thạch Hãn. địa đầu Quảng Trị Tết 1973 )


Đêm nghe đại bác thét vang rền
Ngỡ Giao Thừa tiếng pháo nghênh xuân
Tiền đồn heo hút đóng quân
Nhớ về phố thị bâng khuâng ngậm ngùi...

Thương Cha nhớ Mẹ dạ khôn nguôi
Thương bầy em dại lòng bổi hổi
Ngày ta mười tám tuổi đời
Lăn vào lửa đạn một thời làm trai

Không dám thương áo dài tha thướt
Chỉ ngóng chờ ai trước cổng trường
Trường Sơn heo hút mù sương
Mũ xanh áo trận sa trường dọc ngang

Đêm trừ tịch, hỏa châu chong sáng
Sáng đầu năm, “ con cái ” sẵn sàng
Xung phong trung đội dàn ngang
Giành từng tấc đất, bảo an dân lành

Mồng Hai, Hậu Trạm chuyển thư xanh
Mứt bánh hậu phương địch pháo banh
Quảng Trị sương sa giá lạnh
Sài Gòn ơi! Ôi nhớ mấy cho vừa…

Sim tím bẻ cành giăng đầu võng
Đón Xuân rượu trắng Bastos xanh
Khăn thêu đôi sẻ chuyền cành 
Hậu phương em gửi... để dành thay băng

Loang chiến địa máu đào xương trắng
Thạch Hãn giòng tanh tửi xác thù
Kẽm gai thây địch giăng mền
Nón thằng bắn sẻ óc lềnh lạnh tanh

Ta nghịch, đội lên đầu tuổi trẻ
Chụp hình khoe Mẹ thế hoàng mai
Chiến hào ai biết xuân khai?
Chiến bào chưa nát bốn mươi năm ngoài!


hoàng hoa lũng lập đông . dzuy lynh . 1222016











Tết Tiền Đồn

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Lê Phi Ô / nhạc Dzuy Lynh
album Hương Cà Phê Mùa Cũ
( kính tặng QLVNCH )


Đồng đội cũ trong tim buồn và nhớ
Áo nhà binh, giày trận, súng, ba- lô
Thịt ba-lát, rau rừng, cơm gạo sấy
Chiều dừng quân thương em gái vô bờ!
Tết tiền đồn, lương khô thay bánh mứt
Bàn thờ Cha bằng thùng đạn Pháo binh
Bình vỏ đạn cắm đầy hoa cỏ dại
Tấm lòng con trong thời buổi đao binh
Đêm Ba Mươi mượn vài chung nước lã
Thay trà thơm chờ đón phút giao mùa
Nơi quê nhà một mình ai tựa cửa?
Thương qúa Mẹ già ngóng đợi con xa!
Đón Giao Thừa quây quần trong lô- cốt
Rượu bi-đông uống cạn lãng quên đời
Tiếp tế trễ, chuyền tay từng điếu thuốc
Chúc mừng nhau Năm Mới ấm tình người
Đời lính chiến chẳng màng gì danh lợi
Trĩu đôi vai gánh vác nợ sơn hà
Mơ ước một ngày thanh bình muôn lối
Khắp thôn làng rộn rã khúc hoan ca
Ta đã từng sống một thời như thế!
Chí làm trai không thẹn với non sông
Xin cúi đầu tạ hồn thiêng sông núi
Sinh ra ta, con cháu giống Lạc- Hồng!









11/28/2016

Có Cũng Như Không







Mọi sự từ hư vô mà đến.
Ta từ không mà có, ta từ có trở về không.
Không nhưng không phải là không!
Không là có - có là không. Có phải không?
Ta. có cũng như không,
Em. có cũng như không...
Tiếng đàn buông âm sắc không.
Dương cầm rỗng. Ta đặc cứng.
Đã lâu không ngồi bên phím trắng và đen.
Đời ngày đen. Đời đêm trắng.
Dương cầm ho khùng khục.
Giai điệu dùng dằng, nổi chìm trong tỉnh thức và hôn mê.
Đêm ê chề.
Đêm u trầm. Khúc hát u mê, đêm lê thê ngúng nguẩy kiếp con người.
Lời Thế Sáng còn nhặt khoan, tiếng dương cầm lang thang hốt hoảng.
Những nốt nhạc đi hoang như bầy chiên lạc đàn...
Đêm tím màu mây thu phương trời xa hay tím màu sám hối trong em.
Chưa tàn thu mà gió du chiếc lá rơi xuống chân ta kẻ tội đồ, lóng ngóng ngoài hiên ngôi giáo đường loang lổ tích xưa.
Ta hát lời kinh thống khổ, là món quà xa hoa, cho em... trong tuần đầu Mùa Vọng.
Cũng may, em thôi còn là thiên thần áo trắng trinh nguyên.
Cũng may! Em không là của lễ cho ta, kẻ phàm phu ngoại đạo!
Chúng ta chỉ là sự có, mà có có chăng...thì cuối cùng vẫn là có cũng như không!
Có cũng như không.
Cũng may.


tuần đầu mùa vọng 2016 . đỗlanchy







11/23/2016

Trời Thương

Chờ cả buổi, cuối cùng cô phát thư người bản xứ quen thuộc cũng đã đến. ..

Tôi xúc động cầm trên tay tập thơ "Dấu Giày Chinh Chiến" và tập truyện ngắn "Nhốt vòng nhớ thương" nhận từ thi sĩ Trạch Gầm. Ông cũng là người bạn đường của tài tử, ca nhạc sĩ Yên Ly; bạn thân với nhà tôi, mấy năm rồi chưa gặp lại.
Siêu Huynh trưởng Nguyễn Đức Trạch khóa 21 vừa gửi tặng cho thằng đàn em Dzuy Lynh, đồng môn TSQTBTĐ khóa 5/71 qua đường bưu điện trưa hôm nay, ngày 22 tháng 11.
Yên Ly, cô em bạn đồng nghiệp " xướng ca đa loại " nhiều năm cùng sinh hoạt văn nghệ với tôi tại San Jose, mươi năm trước.
Yên Ly, dạo ấy chưa viết nhạc. Mệnh danh là người ca sĩ trường chay, khoác áo tràng, mang Thánh giá vào Chùa hát Thiền ca!
Như tôi, người ưa uống nước mắm Cordon Blue, xì dầu Sauvignon- Bordeaux, mặc Lam y đội mũ Tứ Ân vô Nhà Thờ dạy hát, đệm nhạc cho ca đoàn.

Tôi thích đọc thơ trước khi đọc sách.
Một phần, vì thích nấu thơ luộc nhạc. Phần khác, theo thiển ý, văn vần gần gũi với âm nhạc hơn văn xuôi.
Thơ chính là bản nhạc chưa kẻ khuông và ghi note...
... Bói Kiều, tôi tháo sợi dây giày Botte de Sault cũ sờn nhưng chưa đứt còn in đậm Dấu Giày Chinh Chiến ra.
Chiếc giầy bên tay mặt là trang 61.
Ở đây, chỉ một trang giấy nhỏ mà gói trọn cả một trời thương! Ôi sao mà dễ thương quá đỗi!
"Trời thương" là tựa đề một bài thơ tám chữ năm đoạn. Bên dưới tựa đề thi phẩm tác giả ghi Tặng Yên Ly.
Tôi đặt cái Dấu Giày lên giá nhạc, mở máy thu thanh, Micro, Keyboard, kéo hai điếu thuốc lá Mỹ, làm một tợp cà phê Tây... và ca khúc thành hình.
Bản nhạc không hề được ký âm! Có cần thiết không? Như vài năm trước, tiếng gào thống thiết gọi Rừng Ơi từ người thơ lưu vong Cao Nguyên đã cho tôi cảm xúc để đem nhạc vào Rừng.
Hôm nay, ru bên tai là lời thủ thỉ thì thầm thắm thiết "Trời thương" của người thơ luân lạc Trạch Gầm!
Dẫu gì, tôi còn nhớ là mình cũng có "chút xíu" ( nói theo Trạch Gầm) mảnh trời thương, và một đoạn đường chiến binh rong ruổi, một thân phận lưu vong bất đắc dĩ.

Dzuy Lynh trân trọng giới thiệu đến qúy thi hữu, thân hữu nơi đây dòng thơ Trạch Gầm.
Thơ Trạch Gầm đã được nhiều nhạc sĩ có tiếng tăm phổ nhạc. Tôi là người viết nhạc chưa sủi tăm, không nổi tiếng mà có nổi ...điên. Điên và gàn theo cách của một người Lính vất gươm bẻ súng ôm đàn nghêu ngao cho qua ngày đoạn tháng.
Điên vì những vần thơ đẹp, đầy ắp tình yêu thương đến từ tận đáy trái tim Người Lính không còn trẻ nữa!
Trạch Gầm là một thi sĩ không xa lạ với người Việt Nam lưu vong tại tiểu bang California, tại Hoa Kỳ và các quốc gia tự do khác trên thế giới. Nơi có quần thể người Việt Nam tị nạn cộng sản tha hương tạm cư; vẫn kiên nhẫn đêm ngày chờ đợi con gió chuyển mùa Tây Bắc - Đông Nam ập đến, để cùng dong cánh buồm phiêu bạt, hướng về Nam phương; chung tay vá lại mảnh dư đồ rách.



(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Trạch Gầm . nhạc Dzuy Lynh
album Hương Cà Phê Mùa Cũ.11222016


Người gánh trên vai cả một trời thương
Xuyên suốt theo ta mấy vạn dặm đường
Nghe người hát những bài thơ ta viết
Những bài thơ ta gởi trả chiến trường
Lúc rỗi rảnh người ngồi nghe ta kể
Ngàn chuyện đau của người lính Quốc Gia
Người bình yên trên những trang nhật ký
Ta xé đời bằng nước mắt xót xa
Nơi ta đứng là chân trời góc bể
Đường ta đi trải thảm lửa mịt mờ
Thử nhận cùng ta một ngày cam khổ
Người trưởng thành cùng nghiệt ngã ước mơ
Hỏi tại sao ta thương người chút xíu
Giữa đạn bom ta sớt hết ân tình
Lúc hò hét, lúc ngồi buồn tiu nghỉu
Tìm Tự Do bằng hai chữ hy sinh
Người lỡ thương mà người thương cũng phải
Có uổng đâu mà mắc mớ chi buồn
Chút xíu cho người... ta không ái ngại
Thuở chiến trường... ta nợ triệu tình thương...









11/21/2016

Thưa Thầy Con Đi



" Bài thơ THƯA THẦY CON ĐI sau đây... lần đầu xuất hiện trên Đặc San Xuân 1973 trường Nữ Trung Học Gia Long Sài Gòn đã đi vào lòng bao thế hệ không những chỉ học sinh của trường Gia Long mà còn rất nhiều trường khác nữa.

Tác giả VŨ THỊ GIO LINH bây giờ không biết ở đâu, và có cho ra đời tác phẩm nào khác không, nhưng chỉ một bài thơ “Thưa Thầy Con Đi” đã để lại cho những thế hệ phía sau một tuyệt phẩm dạt dào tình nghĩa thầy trò."
( trích từ ThaiNC FB page 11.20.2016 )



(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Vũ Thị Gio Linh | nhạc Dzuy Lynh
( đến những cánh én mùa xuân Gia Long ngày cũ đang tha hương luân lạc bốn phương trời )



Thôi, thưa Thầy con đi
Năm cuối cùng đã hết 
Chưa qua một mùa thi 
Đã nghe đầy thương tiếc
Nhìn xuân về lộc biếc 
Chim én liệng thầm thì
Những giọt buồn thế hệ 
Đưa tiển những người đi
Vở chưa phai mực Thầy 
Những lời phê nho nhỏ 
Sáng lên màu tươi đỏ 
Thâm trầm nỗi tin yêu 
Bên màu xanh biển chiều
Của những dòng nước lặng.
Thầy bảo đời rất đẹp 
Nhưng cũng lắm gian nan 
Bao ô đời còn khép 
Chưa rộng mở thênh thang 
Như những ô tập vở 
Cần những kẻ khai hoang 
Áo cơm là hơi thở 
Mơ mộng là son vàng
Con lúc nào cũng nhớ 
Con lúc nào cũng biết 
Áo trắng có thể nhoà 
Những bụi đường cơ khổ
Mai con đi Thầy ở 
Những lớp học lại đầy
Có những cánh chim bay 
Và những chồi non chớm
Con chưa là người lớn 
Con muốn ở lại trường 
Như ở lại quê hương 
Đầy hoa thơm trái ngọt
Có con chim nào hót 
Ngoài cửa sổ chiều nay 
Hỏi rằng chim có hay 
Phấn buồn trên bảng trống
Ta sắp vào cuộc sống 
Chào bảy năm mây trôi 
Không một ngày biển động 
Mai giữa trời cao rộng 
Phải tìm thấy bình minh 
Phải lo cuộc mưu sinh 
Không còn Thầy vẽ lối
Bây giờ là xuân cuối 
Thôi, thưa Thầy con đi 
...


Vũ Thị Gio Linh 
(Nữ sinh Gia Long . Đặc san Xuân1973)









11/17/2016

Thìa Khoá Đêm





Sao không là chiếc chìa khóa cho con tự mở cửa đêm đen hở người hiển Thánh?
Ngài tiếc chi một kẻ tội đồ, một hạt cơm chiên của Chúa!
Há phải đâu là một con chiên,
lạc loài trong bóng đêm dày đặc giữa khu rừng thiện ác;
dõi mắt tìm không thấy người chăn...
Con cầm chiếc thìa bạc được trao bởi vị linh mục già nua,
ngồi thu lu biếng nhác trong căn phòng hẹp.
Ông chỉ cho con bước ra ánh sáng bằng lời im lặng.
Giống như Đức Cồ Đàm đưa ngón tay chỉ một vầng trăng.
Vị linh mục già nua chậm chạp như bức tượng.
Lặng lẽ dúi vào tay con chiếc thìa bạc - chẳng nói lời nào?
Mật ngôn! 

" Hãy tự mở cửa trái tim ngươi và bước ra khỏi vũng tối bấy lâu với chiếc thìa cà phê bằng bạc của người phụ tế.
Chính là của cải còn sót lại duy nhất mà tên trộm nghèo khó Jean Valjean đã dùng như cái chìa khóa mở cánh cửa ngục tù oan trái của loài người bất công và khốn nạn."

Đêm khuấy lanh canh, ly cà phê đến từ chúa ngục A Tỳ xa lắc hiến tặng thơm lành sóng sánh.
Chiếc thìa đang tìm mở cánh cửa bình an tâm hồn theo hương khói bay bay...
Đường bay thăm thẳm mù khơi từ địa ngục đến thiên đàng.
Thấy gì không? Không!
Nghe gì không? Có. Có tiếng giọt cà phê nẩy tí tách cùng sương đêm, va vào vách trắng.
Đêm chạy vội cho kịp Mùa Vọng.
Con ngồi yên. Không có gì trong đầu. Không có gì trong tâm.


thunglũngtìnhyêu. san jose 11172016. đỗlanchy.











11/16/2016

Cung Trầm





dưới chân đồi bát ngát sen 
sao rơi trũng thấp mây chèn bờ lau 
chẻ đôi sợi tóc cột nhau
nghe trong lời gió còn đau mảng sầu
chiếu chăn sớm trải tối nhàu 
trăm năm sỏi đá đục ngầu trầm luân 
động hồn u uẩn mông lung 
sóng xô lớp lớp vữa cung đàn trầm


dzuy lynh . hoàng hoa lũng






11/13/2016

Sao Cứ Phải Là Mùa Thu _ Version 2


(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/8fslv2m22exeic6cj4i8kcm6fzmkuabg


nhạc&lời DzuyLynh | YếnThy hát
Version #2
Model: canhạcsĩ Yến Thy


Một ngày nào đó, anh thôi soạn nhạc.
Một ngày nào đó... anh thôi làm thơ.
Thì dòng đời vẫn trôi, vẫn bốn mùa luân chuyển.
Đầu nguồn xuân lá xanh, tận nguồn thu lá vàng.
Vầng nguyệt đầy khuyết nguyên sơ hình hài.
Mặt trời hồng tỏa ánh mai rạng rỡ.
Và biển xanh vẫn xanh, thảo nguyên hoa vẫn nở.
Và em gieo tứ thơ, là em ươm ý nhạc...
Tôi là người hát rong, đi khất thực tình nhân thế!
Tôi là người lãng du, qua thăng trầm dâu bể.
Bỏ lại trời sơn khê. Từ quan tái trở về.
Ngẩn ngơ ngồi chân cầu nhìn con nước lớn ròng.
Vỗ đàn buông tiếng hát cho đời...
và cho Em!
Sao cứ phải là mùa thu! Sao cứ phải là nhung nhớ?
Sao cứ phải là lá vàng? Sao cứ phải sầu vương mang!
Chầm chậm thôi mưa ơi… Chầm chậm thôi cơn gió may.
Chầm chậm thôi cơn say, chầm chậm thôi những tháng ngày.
Sao cứ phải là sân ga. Sao cứ phải là bến vắng?
Sao cứ phải là vạt nắng? Sao cứ phải là áng mây!
Sao cứ phải là mùa thu. Sao cứ phải là mùa Thu?
Cầm mùa thu trên tay, chiếc lá là tấm vé.
Xuôi ngược miền miên viễn, gọi mùa thu cho em.


thunglũnghoavàng.californiacuốithu2016







11/10/2016

Sao Cứ Phải Là Mùa Thu

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


Dzuy Lynh | Album Hương Cà Phê Mùa Cũ


Một ngày nào đó, anh thôi soạn nhạc.
Một ngày nào đó... anh thôi làm thơ.
Thì dòng đời vẫn trôi, vẫn bốn mùa luân chuyển.
Đầu nguồn xuân lá xanh, tận nguồn thu lá vàng.
Vầng nguyệt đầy khuyết nguyên sơ hình hài.
Mặt trời hồng tỏa ánh mai rạng rỡ.
Và biển xanh mãi xanh, thảo nguyên hoa vẫn nở.
Và em gieo tứ thơ, là em ươm ý nhạc...
Tôi là người hát rong, đi khất thực tình nhân thế!
Tôi là người lãng du, qua thăng trầm dâu bể.
Bỏ lại trời sơn khê. Từ quan tái trở về.
Ngẩn ngơ ngồi chân cầu nhìn con nước lớn ròng.
Vỗ đàn buông tiếng hát cho đời...
và cho Em!
Sao cứ phải là mùa thu! Sao cứ phải là nhung nhớ?
Sao cứ phải là lá vàng? Sao cứ phải sầu vương mang!
Chầm chậm thôi mưa ơi… Chầm chậm thôi cơn gió may.
Chầm chậm thôi cơn say, chầm chậm thôi những tháng ngày.
Sao cứ phải là sân ga. Sao cứ phải là bến vắng?
Sao cứ phải là vạt nắng? Sao cứ phải là áng mây!
Sao cứ phải là mùa thu. Sao cứ phải là mùa Thu?
Cầm mùa thu trên tay, chiếc lá là tấm vé.
Xuôi ngược miền miên viễn, gọi mùa thu cho em.


thunglũnghoavàng.californiacuốithu2016








11/05/2016

Gửi Em Cô Gái Bình Long



VINH DANH LLTTB.QLVNCH : Binh Chủng BIỆT KÍCH DÙ
GỬI EM CÔ GÁI BÌNH LONG
*( nguồn: Facebooker Long Bui - cựu SVSQ/TBBTD. Khóa 5/71 Kontum )

Ngoài câu thơ bất hủ :

"An Lộc Địa sử ghi chiến tích
Biệt Cách Dù Vị Quốc Vong Thân"

Mà cô giáo Pha để lại trên tấm bia trước nghĩa trang Biệt Cách 81 Dù tại An Lộc còn có một bài thơ khác của Cô viết tặng cho binh chủng kiêu hùng này của QLVNCH

"Anh Biệt Kích hề ngàn xưa bất hứa
Em thục nữ hề trong trắng ngoài xinh
Ta quen nhau hề Lý Bạch Lưu Linh
Khi chợt tỉnh hề khối tình trong mộng
Em chỉ muốn hề thương chàng qua bóng
Để rồi mơ hề rồi mộng rồi mơ
Biệt Kích ơi hề tâm ý thành thơ
Xin gửi đó hề chừ thương nhớ mãi".

Bài thơ dưới đây của một người lính Biệt Kích vô danh. Anh là một hạ sĩ trẻ của biệt-đội I. Tháng 1/75 nhảy vào Phước Long. Bị thương và bị bắt. Trong giờ phút cuối cùng của đời người, anh đã cố viết được một bài thơ rất cảm động với mong muốn gửi tặng cô giáo Pha. Anh ấy đã chết sau đó 8 ngày và bài thơ đã được giao lại cho một người bạn đồng cảnh ngộ. Và anh bạn ấy đã học thuộc lòng mang tới vùng đất Tự Do từ lao tù Cộng Sản. Tựa bài thơ đó là:


(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ BiệtKíchDù khuyết danh | nhạc & trình bày Dzuy Lynh
Album Nỗi Hờn Chiến Mã


"Nhớ theo Hổ Xám vào An Lộc
Đội pháo trên đầu như đội mưa
Múa kiếm đứng ngăn thù cửa Bắc
Mà tưởng mình là Nguyễn Huệ xưa.
Trong tiếng đạn reo mù khói trận
Bỗng gặp em, cô giáo như mơ
Em ngồi rũ tóc trong hầm tối
Đọc tiếng kinh cầu, như đọc thơ".
"Lạy Chúa con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ngự trên trời
Chúa ơi, Biệt Kích là thi sĩ
Thi sĩ cầm gươm như đi chơi".
"An Lộc địa sử lưu chiến tích
Biệt Cách Dù vị quốc vong thân"
Lời thơ hôm ấy sao hay quá
Nghĩa trang buồn như tiếng lá rơi.
Pha hỡi, bây chừ em đâu nhỉ ?
Cô giáo hôm xưa đã lấy chồng ?
Chúc em hạnh phúc răng long bạc
Còn anh hôm nay vào Phước Long.
Anh theo quân vào nơi hiểm địa
Hét tiếng xung phong đến vỡ trời
Bắn cháy xe tăng như uống rượu
Mà tưởng em đang rót chén mời.
Bóng địch chập chùng nơi cửa ngõ
Ba trăm quân đánh một sư đoàn
Mãnh hổ nan địch quần hồ bại
Anh thối binh về mà thấy oan.
Nửa chừng lại gặp cơn bão lửa
Toán Delta bị kích giữa đàng
Ôi lại Phước Long lưu chiến tích
Anh bị trúng đạn giữa rừng hoang.
Và chừ giờ đang ngồi bó gối
Tay xích chân xiềng trong trại giam
Máu bụng vẫn tuôn ra như suối
Anh biết mình thôi thế là tan.
Nhưng giây phút cuối anh vẫn nhớ
Màu áo hoa dù nón mũ xanh
Nhớ dáng em xưa cô giáo nhỏ
Họa bút thành thơ như tiếng oanh.
"Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi"
Xá gì một cõi đi về đất


Biệt Cách lưu danh, Biệt Kích đời".*








11/03/2016

Huynh Đệ Chi Binh





ba Lão Quan, một thời chinh chiến
ba Cụ Lính, một dạo chiến binh
từ ngày đất nước điêu linh
anh em, chiến hữu linh đinh cùng thuyền

từng bảo quốc an dân - tâm nguyện
tiếc chi thân tráng sĩ trận tiền
thắng yên cương thệ lời nguyền
bọc da chiến mã thây quèn sá chi...

... quan vác xác thọ hình lao cải
lính ba hôm giả dại học tuồng
giả nai luồn lách qua truông
giả khờ mà ẩn trong buồng nằm co

nghe bầy khỉ sổng hang Pắc Bó
khẹc giáo điều nhí nhố nhi nhô
anh em mình thít kim cô
chửi tiên sư bố bà cô giặc hèn

lính cậy cục mấy phen vượt biển
cũng dăm em vinh hiển xứ xa
"hát ô" chiếu cố quan ta
tự do đoàn tụ cả nhà Mũ Xanh!

bây giờ cây đã liền cành nhánh
rễ khô cằn đất lạnh nắng thưa
anh em sớm nắng chiều mưa
dăm ba đứa tựa sao thưa lạc loài

xưa xăng xái xuống đoài lên núi
giờ tay chân gậy dúi, xe lăn...
sống cho qua mấy mùa trăng
xúm năm tụm bảy lăng xăng họp hè

ta như chiếc lá me chờ rụng
cũng đếch thèm kiện tụng thời gian
ánh tà huy vẫn chói chang
chi binh huynh đệ bình an tình già


Django Thần Ưng Dzuy Lynh Nov 2016