tà dương hắt bóng non đoài
ngủ quên trong giấc mộng dài trầm luân
mõ trầm cổ tự bâng khuâng
nhặt khoan tiếng khánh lâng lâng cõi lòng
ta người sơn khách thong dong
quên thôi gạn đục khơi trong trược phiền
trải hồn lên phiến bình yên
ngủ say một giấc trên triền vô ưu
vùi chôn đáy bể ân cừu
bưng tai che tiếng khóc cười nhân gian
tựa lưng dưới cội mai vàng
ngước trông cánh hạc trên ngàn thênh thang
xa rồi vóc dáng đài trang
xa rồi bến cũ đò ngang một thời
xa rồi sên phách chơi vơi
xa rồi cung bậc ru hời thương yêu
ẩn thân một cõi hoang tiêu
an nhiên như đám mây chiều đi rong
lắng trong sương khói bềnh bồng
sắc không thị hiện mênh mông vô thường
.dzuy lynh.