Từ độ em không còn làm thơ
Thu bỏ mùa đi tự bao giờ
Vần thơ cũ bây giờ dang dở
Phím đàn xưa nhện đã giăng tơ
Từ độ em không còn làm thơ
Nắng vàng hoe chẳng còn rạng rỡ
Lá gặp nhau bồi hồi... bỡ ngỡ
Tiếng dương cầm bỗng trở ngu ngơ
Từ độ em không còn làm thơ
Tiếng đàn quên một thuở mong chờ
Gió lùa phên lạnh từng hơi thở
Để âm chùng lạc nẽo bơ vơ
Từ độ em không còn làm thơ
Đàn lơi cung phím ẩn trăng mờ
Thuở mộng mơ một thời đã vỡ
Có chăng, còn nỗi nhớ bâng quơ...
.dzuy lynh.