đêm
mưa nghiêng
chải lọn thời gian, lóng ngóng
bềnh bồng sợi rối vuốt ve dây chùng
ngăn phím vỡ tung, thang âm lệch lạc thẳm sâu mất hút
xa xăm tiếng cười dòn tan vụn vỡ
em với bình minh bên kia không có mặt trời, đầu ghềnh chơi vơi
xăm soi mưa vẽ đường ngôi, chực rẽ lệch buổi hoàng hôn bóng xế
em với đêm đen bên này, cuối thác trôi giạt nhạt nhòa điểm trang phấn son nhếch nhác
nhìn đời mình năm ngón tay đan sợi vắn thời gian sợi dài dĩ vãng
mưa trần ai
em trần ai
thuyền sang quá nửa sông dài
xuôi chèo gác mái chông chênh sóng tình
đời trôi theo mảng phù vân
mưa đêm hay tiếng đàn êm ru ngọn hải triều âm âm xa lơ xa lắc
đêm ngủ muộn và mặt trời thức sớm
mưa đầu thu tẩm ngọc lan hương, mùi thịt da ươn ướt
vườn lao xao
rì rào chiếc lá tim thẫm lanh canh xộc xệch lưỡi dao màu
em lập thể trong tranh
đêm lõa thể trần trụi, sắc, lạnh
thức làm gì cánh chim di đã gãy
làm sao để có thể nghe tiếng giãy chết của thời gian
gót giày di di ấn xuống mưa, tung tóe máu trắng
lam nham
lạnh tanh vô cảm
ngủ đi mưa thu
này mưa... vất đi nét cọ rạch da xé thịt đất trời ranh mãnh tàn khốc lạnh lùng
ngủ đi, đừng vẽ nữa mưa ơi sợi lê thê uể ỏai
mưa sẽ tạnh thôi mà, phải không
mùa thu sẽ qua
đêm sẽ tàn và băng giá sẽ tan
không gian mang mang
sắc màu mê hoang
tất cả rồi sẽ tan, sẽ chẳng còn lại gì
chỉ còn tiếng ca con dế mèn rả rích trong đêm mưa đầu mùa thu đọng lại
trong em, cỗ quan tài quên đậy nắp
.dzuylynh.