lá hóa thạch
bám trên vách thời gian
vàng ố sợi thần kinh quên lãng
biển cạn, cát mềm, sương khô, gío vỡ, núi lở, mây tan
bước xuống trần chân thấp chân cao, thần tiên say chếnh chóang
leo lên mộ, quỷ ma khập khểnh cười nghiêng ngã thiên đàng
người xếp hàng chờ ban phát hồng ân
có, không, được, mất, khai sinh, hủy diệt... những hiển từ ghi trên đá
lá xướng danh, bụi bặm gieo vần âm ần dưới sợi gân
đường vân gãy, bụi bay, thời gian ở lại
với em, tháng năm dài đông lạnh triền miên
với ta, ngày giờ điểm bằng sát na ánh chớp
dấu thời gian nhạt mờ mái lợp
vách hư vô sạt lở tô bồi
chỗ linh hồn đang bám víu dung nham
nơi phún thạch đau vết chàm hỏa diệm
lá hóa thạch
nứt mảng màu hòang thổ
hoang tiêu nào chạm trổ nét phù điêu
đêm không em ta lẫy mấy câu kiều
nghe biển réo ánh thiều quang trỗi dậy
em vớt sóng vo viên nghìn giọt mặn
ta vãi lên trời muôn cung bậc trầm thăng
trăng chưa ngủ thức chờ tinh tú lặn
em và ta vừa vặn một hình hài
chữ thánh thi hóa thạch
điệu thiền ca lạc phách
chạm linh hồn tôi tớ chúa ở trần gian
ta hoang mang bởi chưa tìm thấy niết bàn
em lang thang lạc lối kiếm thiên đàng đã nản
có hay không? nghĩa là gì? hai chữ bình yên!
cõi ta bà
chẳng có khi nao đã là ta, hành giả
chốn nhân sinh
biết đâu, em đã hiển thánh tự bao giờ...
.dzuylynh.