ta chênh vênh giữa đất trời hoang lạnh
ngước trông đời buồn con tạo đành hanh
nắng ở đâu sao nắng chẳng xuyên mành
hay nắng hẹp bởi trời xanh cũng hẹp
lá vàng treo khung cửa tình đã khép
chút duyên thừa hờ hững nép bên thu
gió vô tình đuổi đám lá rũ, khoanh
vùi chỗ trũng trái tim se sắt lạnh
em nơi đó lần chuỗi tràng, cô quạnh
nắng không về hong mắt lệ long lanh
nắng hẹp qúa chẳng đủ hâm vành nhớ
để đêm thâu sưởi ấm nỗi mong chờ
đêm thao thức em nhặt từng mảnh vỡ
xếp sắc màu vạn thể khoắng... thành thơ
em vẫn nghĩ trong thơ không có thật
cõi trong mơ, hiển thể rất vô cùng...
dzuy lynh