em sẽ đưa anh về miền tĩnh lặng
nơi biển hồ sông suối trùng phùng
điểm hẹn tương tri của những con dã tràng cô độc
ngơ ngác nhìn lên ngọn hải đăng
để trông thấy bóng mình lung linh mờ ảo
hắt xuống những gợn sóng êm đềm
và nhìn thấy linh hồn trong vắt
an bình ẩn dưới đáy hồ, trên mặt cát
những lớp cát trong veo
em thấy mình đi xuyên qua
và chững lại nép vào mớ tóc xanh hàng dương ven đảo
dưới lăng kính trầy trụa cuộc đời mòn mỏi
anh và em
đã một thời nhuộm dấu phong sương
sẽ mãi trôi theo con gió thì thào
chìm sâu chẳng bao giờ trở lại
dưới đáy hồ, anh có biết, là một chuỗi chiêm bao
đang trở về ngoi lên hóa hiện
thời gian chết cứng, không gian đông đặc từ lâu
chẳng chạy xuôi và không trở ngược
như chúng mình, cứ mãi là hai hạt cát
rượt đuổi nhau quanh quất trốn tìm
cọ xát nhau trầy trụa hanh hao
em muốn là ngọn hải đăng, anh người gát đèn biển
em muốn là đảo cát, anh ngọn thủy triều dâng
hãy úp mặt, cài nụ hôn anh trên triền ngực em. triền cát
và lặng yên, đừng nói điều gì
bởi, chúng mình đang trong cuộc lãng du
hãy lặng yên, hôn nhau và đừng nói điều gì
hãy lắng nghe
anh có thấy gì không
sóng triều âm đã vỗ nát giấc chiêm bao
rát một chút nụ hôn, nhưng vẫn còn nguyên vẹn
nụ hôn màu pha lê
trong veo
như hạt cát dưới mặt hồ, tinh tuyền trong suốt
thế đã là quá đủ
cho một cuộc hành trình không điểm đến
phải không...
anh!
dzuy lynh.2015