7/30/2015

Có Gì Buồn Hơn

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Cao Nguyên | nhạc & trình bày Dzuy Lynh



có gì buồn hơn, Mẹ vì con khóc 
suốt một đời khó nhọc cuộc mưu sinh 
đứa bỏ xứ ra đi, đứa rùng mình bán máu 
sống cho qua thời giật gấu vá vai!

có gì buồn hơn, Mẹ vì nước khóc 
bốn nghìn năm khai quốc, núi sông nghiêng 
xương chất đống, máu chảy tràn mặt đất 
đời đắng cay, người chỉ biết căm hờn!

có gì buồn hơn, Mẹ vì đời khóc 
mua lợi danh, người rao bán linh hồn 
văn miếu, chùa đình, không màng được mất 
mồ mả tổ tiên, bán được, đã không còn!

*
có gì buồn hơn, con nhìn Mẹ khóc 
dưới trời mưa, nước mắt chảy ròng ròng 
nước mắt Mẹ, nước mưa Trời hợp nhất 
liệu có xóa đi thống khổ, đau thương?

có gì buồn hơn, đất nghe Mẹ khóc 
sỏi đá khô cằn ngấm nước mắt cay 
mùa nghịch chướng, hạt gieo, mầm rữa nát 
ruộng rẫy buồn, rừng núi xác xơ cây

có gì buồn hơn, Sài Gòn Mẹ khóc 
mặt đất rung, trời rả rích mưa tuôn 
dòng sông thiêng hợp triệu nguồn nước mắt 
triệu đứa con theo Mẹ, khóc Việt Nam! 







7/28/2015

Trăng Muộn

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Phạm Quang Trung | nhạc & trình bày Dzuy Lynh
album Ru Em Tình Muộn. July 282015


" ta ước làm trăng chỗ em nằm .sáng soi triền ngực đẫm hương đêm 
 tình chao con sóng mềm môi vụng. hoa nở trên đồi nhung ngất ngây " 
 - đỗlanchy -


Nàng ơi
đêm ngát hương hoa nhẹ
nơi chỗ em nằm
ngập mưa trăng
chiếu chăn xô lệch
thân ngà lạnh
em trở mình
đêm
không nói năng
Ra sân 
gội tóc bờ nguyệt trắng
đồi cao bạch tuyết đầy phong sương
đỉnh hồng hé nở
đôi hoa mộng
trời đất khai sinh một mối tình
Nàng ơi
đêm mướt làn tóc thả
trôi sóng chập chùng
trôi
trăm năm
anh qua sân
chạm mầu ánh sáng
ngực nở đầy trăng 
trăng trong em







Chỉ Có Mình Em Hiểu

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)  


thơ Khiếu Long | nhạc và trình bày Dzuy Lynh
album Ru Em Tình Muộn. July 282015



 Chỉ có mình em hiểu 
Trái tim anh nghĩ gì 
Chỉ có riêng anh hiểu 
Tại sao mình chia ly 

Chỉ có mình em hiểu 
Anh yêu em thể nào 
Chỉ có riêng anh hiểu 
Sao tình buồn xanh xao 

Chỉ có mình em hiểu 
Nỗi đau anh ngập tràn 
Chỉ có riêng anh hiểu 
Em hôm nào sang ngang 

Chỉ có mình em hiểu 
Nhiều khi anh hững hờ 
Chỉ có riêng anh hiểu 
Tình... chỉ là cơn mơ !








7/27/2015

Thu Buồn

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)  


thơ Phan Tưởng Niệm | nhạc & trình bày Dzuy Lynh
album Tiếng Thời Gian



Trời thu buồn mưa sa
ta kẻ sống xa nhà
Chicago phố lạ
từng bước sầu theo qua.

Quê hương!  đêm cách biệt
mẹ - mắt lệ nhạt nhòa
em - rưng rưng cúi mặt
ta - mắt nhìn hư không

đêm sân ga tiễn biệt
con tàu buồn vút bay.
mười năm rời đất mẹ
mang nỗi sầu khôn khuây.

Rồi mùa thu lại qua
ta cứ mãi xa nhà
đêm lang thang phố lạnh
trong nỗi buồn miên man.

Việt Nam - Việt Nam ơi!
biết bao giờ trở lại !
nhìn lá vàng thu bay
đốt lên lò lửa ấm
vòng tay tròn anh em!









                                            

7/24/2015

Tại Em

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ.nhạc.hát Dzuy Lynh
Album Mưa Xanh Nỗi Nhớ  
( cho những người mang tên Em )



tại Em gieo vần giữa nhánh sông 
thuyền tôi ngơ ngác lạc cuối dòng 
lạ bến, mái chèo khua bóng nắng 
vạt áo xanh lùa con nắng trong... 

lời hát vỡ òa âm sắc; không 
giọt thu pha tiếng vọng giao mùa 
rừng vắng, gió đùa chiếc lá úa 
chiều lắng câu kệ buông tiếng thưa... 

thu ơi! thu đến nữa mà chi? 
thu ơi! thu đến nữa làm gì! 
heo may ... hỏi có về bên ấy!? 
bên ấy mưa làm xanh nỗi đau... 

tại Em, bên này thu đến sớm 
tại Em, tôi đếm là vàng tay 
tại Em, trăng khuyết cài song gầy 
tại Em... thu về tôi chẳng hay! 








7/23/2015

Tháng Tám Về Mắc Võng Lời Ru

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Sông Hương | nhạc & trình bày Dzuy Lynh



Hạ mắc võng lên nhành thu vừa hé
Tháng tám chở mùa sang
Ngập ngừng hương cúc chưa tròn nụ
Chiều ngang lối cũ
Kỷ niệm len vào từng ngăn nhớ xa xưa

Ta mắc võng vào ký ức ngày tiễn đưa
Tháng tám chợt mưa, chợt nắng
Sân ga chiều vắng lặng
Em về nơi ấy, hạt mưa buồn hóa cánh thiên di
Hương cúc chừng níu bước người đi

Có chiếc lá chiều nay vô tình rơi lên bài thơ viết dở
Cơn gió mắc võng lên hai đầu nỗi nhớ
Xa xăm lời ru
Ầu ơ…"chua ngọt đã từng"
Tháng tám về mắt phố rưng rưng

Chiều lặng khúc ve ngân 
Cánh chim ngày xưa thiên di về phương nam rực nắng
Vách nhớ cơ hồ phẳng lặng, hương cúc neo vào đâu giữa hoàng hôn vắng?
Thôi đành mắc vào nhành thu…
Tháng tám về mắc võng lời ru








7/22/2015

Hương Mai

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Chinh Nguyên | nhạc & trình bày Dzuy Lynh
album Ru Em Tình Muộn



Mai có nở trên đồi mơ hoa mộng
Hương phấn vàng đài các đợi tình mong
Ta chợt đến yêu rừng thu vừa chớm
Nắng nở lung linh lá đổi sắc hồng...!

Mây trôi nổi mang đời ta trôi nổi
Em biết không phi xứ xót xa lòng
Bầu trời xanh ta tưởng mình mây trắng
Buồn mênh mông đời hờ hững mênh mông

Ta đã say, rượu mềm môi ... nến rụi
Bình đổ... mơ tàn... mộng ước vội phai
Em về đâu, ta trên cầu đứng đợi
Gió bỗng đùa về mưa lạnh đôi vai...

Ta gọi đêm hoang chập chờn bóng tối
Không gian lạnh lùng cuộc sống phù du
Em đâu rồi, mộng về tranh tố nữ
Bước ra đi hồn ta đã ngục tù...


chinhnguyên 1572009 . dzuylynh 2272015







7/21/2015

Thương Tiếc

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Tường Vi | nhạc & trình bày Dzuy Lynh



Anh xuống cùng tôi trên trận này
Hờn lên khóe mắt, súng cầm tay
Ai ngờ trong đợt xung phong ấy
Anh gục khi nào, anh chẳng hay.

Các bạn đưa anh đến chỗ tôi
Mày còn dựng ngược, vuốt cho xuôi
Súng anh tôi giữ mang về cất
Sửa lại nhung y đẫm máu rồi.

Anh bị vết thương bên trái đầu
Chắc rằng anh chết chẳng nghe đau
Lau đi trên mặt bao đất, máu
Băng lại đầu anh, băng trắng phau.

Đưa xác anh không sẵn lá cờ
Tôi đành tẩm liệm với poncho
Vải dầu che nắng mưa khi trước
Nay bó thân anh đã cứng đờ.

Tôi tiễn anh về một chuyến bay
Mang theo tang tóc chất vơi đầy
Hồn anh theo chuyến tàu bay ấy
Hay vẫn dật dờ, phảng phất đây...


~~~~


VERSION 2


(xin mời bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/7kseecl0acuzdmvaaw0h9hudkekze7tb


THƯƠNG TIẾC (TIỄN ANH)
thơ Tường Vi | nhạc & trình bày Dzuy Lynh / Version 2
album Nỗi Hờn Chiến Mã
( tặng Niên Trưởng Trần Đức Tường & Sư Đoàn Dù /QLVNCH )



Anh xuống cùng tôi trên trận này
Hờn lên khóe mắt, súng cầm tay
Ai ngờ trong đợt xung phong ấy
Anh gục khi nào, anh chẳng hay.

Các bạn đưa anh đến chỗ tôi
Mày còn dựng ngược, vuốt cho xuôi
Súng anh tôi gỡ mang về cất
Sửa lại nhung y đẫm máu rồi.

Anh bị vết thương bên trái đầu
Chắc rằng anh chết chẳng nghe đau
Lau đi trên mặt bao đất, máu
Băng lại đầu anh, băng trắng phau.

Đưa xác anh không sẵn lá cờ
Tôi đành tẩm liệm với poncho
Vải dầu che nắng mưa khi trước
Nay bó thân anh đã cứng đờ.

Tôi tiễn anh về một chuyến bay
Mang theo tang tóc chất vơi đầy
Hồn anh theo chuyến tàu bay ấy
Hay vẫn dật dờ, phảng phất đây...

Cõi ấy xin anh cứ ngậm cười
Trên này anh hãy để chúng tôi
Cha già, vợ góa con côi cút
Đơn vị chúng mình sẽ chăm nuôi!
          








Biển, Nỗi Nhớ Và Em

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Vũ Tiểu Vi | nhạc & trình bày Dzuylynh



Em viết tên anh trên bãi cát mềm
Từng đợt sóng về vỗ khúc nhẹ êm
Chiều biển vắng hồn ngập tràn thương nhớ
Rưng rưng lệ buốt mặn đắng nỗi niềm
.
Đêm dần xuống trăng nửa mảnh cô đơn
Ánh sa buồn khỏa như đang dỗi hờn
Giữa hoang vu chỉ còn lời ru gió
Theo sóng cồn cào rét mướt từng cơn
.
Anh hỡi…nghe chăng lòng biển dại cuồng
Nhớ ai nức nở nước mắt dòng tuôn
Sóng xô bạc màu dấu hằn trên cát
Con dã tràng ngơ ngác giữa đêm buồn
.
Tháng bảy đợi chờ tình mãi mù khơi
Có tiếng vạc lẻ loi nơi cuối trời
Đêm võ vàng em một mình chiếc bóng 
Trên vách nhớ với tiếng mưa sầu rơi...







7/18/2015

Xin Lỗi

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
sáng tác & trình bày Dzuylynh
album Tâm Ca
(cho " nồi cơm điện " của tôi)



Cho tôi xin không nói lời xin lỗi
Xin lỗi em và xin lỗi muôn người
Bởi vì tôi đã vô vàn tội lỗi
Xin thêm về, rồi biết để ở đâu?

Cho tôi xin thốt lời xin lỗi
Xin cho nhiều, không trả được bao nhiêu!
Trả cho em và giữ lại cho mình
Những ân tình cõi tạm phù sinh

Nói xin lỗi từ tâm mình không khó
" Lỗi tại tôi tất cả mọi đàng! "
Thế nhưng, lời sám hối chỉ đi ngang
Chẳng quay về, nên cứ vẫn đi hoang

Nói xin lỗi thực ra là rất dễ
Bởi xin rồi, lại cứ mãi xin thêm
Nghe thân quen như khúc nhạc êm đềm
Em mềm lòng nên cứ mãi tha cho...

Cho anh xin, xin nói lời tạ lỗi
Cho em xin, xin nói lời tạ lỗi
Cho nhau xin, xin một lời tha thứ 
Cho nhau xin, xin ngàn lời sám hối...

Lỗi trong anh có từ thuở thôi nôi
Lỗi trong em từ mở mắt chào đời
Lỗi trong ta nếu dễ dàng buông xả
Thì hôm nay... không có nổi một bài ca!








7/15/2015

Ảo Giác

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Phạm Quang Trung | nhạc & trình bày Dzuylynh



Hôm về 
ngủ lại trong rừng thấp
thấy một nhành hoa nơi mé sông
nghiêng thân thiền giả
hồn rung động
hái trộm trần gian chút tơ lòng

Hôm về
thao thức đời phàm tục
kinh kệ gối nằm 
bỏ rối tung
có nhành hoa nở nơi bờ dậu
lòng ngẩn ngơ đem giấu chỗ nằm








7/14/2015

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Vũ Tiểu Vi | nhạc & trình bày Dzuylynh
album Ru Em Tình Muộn



Anh thường mơ làm gió
Hôn nụ tình xôn xao
Yêu em vầng trăng đó
Duyên dáng tự thuở nào

Em mơ làm mây trắng
Phiêu du một cõi bay
Chắt chiu lời tình tự
Trao anh mộng tháng ngày

Ta mơ dòng nước biếc
Tắm mát cả đời nhau
Mình yêu không nuối tiếc
Dẫu tim vương trái sầu

Anh mơ mềm suối tóc
Chảy dài vòng yêu thương
Em mơ vùng kỷ niệm
Hoàng lan nắng ấm đường 







Giữa Quê Người Tôi Hát Tên Anh!





Hôm nay khi nghe nhạc phẩm “Giữa Quê Người Tôi Hát Tên Anh” tôi vừa hãnh diện vừa mang một nỗi buồn xót xa. Tôi hãnh diện vì đã từng là người lính VNCH, mặc dù bây giờ không còn nữa

Cali Today News - Đã hơn 38 năm miền Nam VN rơi vào tay cộng sản; quân đội VNCH phải bị bức tử và người dân đã hốt hoảng bỏ nước ra đi; cảnh đau thương và sự tàn ác của bọn CS máu lạnh lại có cơ hội “uống máu quân thù” như trong bài quốc thiều của họ. Lịch sử nhân loại đã ghi rõ khi đoàn quân CS hiện diện ở bất kỳ nơi nào, thì nơi đó chỉ có máu, xác chết, hận thù, lưỡi lê và súng đạn.

Hôm nay khi nghe nhạc phẩm “Giữa Quê Người Tôi Hát Tên Anh” tôi vừa hãnh diện vừa mang một nỗi buồn xót xa. Tôi hãnh diện vì đã từng là người lính VNCH, mặc dù bây giờ không còn nữa. Thời gian đã trôi qua quá lâu, nhưng hình ảnh người lính kiêu hùng năm xưa vẫn còn sống mãi trong ký ức. Nhạc phẩm “Giữa Quê Người Tôi Hát Tên Anh” của Nhạc Sĩ Dzuy Lynh với Ca Sĩ Thu Nga trình bày như một mũi kim xoáy vào vùng trời dĩ vãng làm lòng tôi tuôn trào những giọt lệ chua xót ngậm ngùi. ….Người thương binh đã mất nước vẫn âm thầm cay đắng hiên ngang làm người…. Bài hát đã mang tôi trở về với kỷ niệm, như vết dao xoáy ngang lòng ngực; dĩ vãng như đang loang lổ những vết máu của đồng đội năm xưa. Những chiến hữu của tôi hôm nay có đứa còn đứa mất, có đứa đã bỏ lại một phần thân thể trên chiến trường, đã sống lây lất trên mảnh đất quê hương trong sự lãng quên của nhân thế. Tôi vẫn hiểu cuộc đời và tình người là như thế, nhưng lòng vẫn xót xa từng phút giây kỷ niệm, làm sao quên được những đêm trên ngọn đồi tử thủ, hay dưới giao thông hào chờ giặc, một tràng liên thanh hay một quả đạn rơi với hằng chục xác người nằm xuống hay hằng trăm đồng đội thân thể tắm đầy máu hay với những địa danh như những tấm bia lịch sử ngàn đời: Ðức Dục, Quảng Nam, Gò Quao, kinh Xáng Cụt, Gia Ðẳng bắc Quảng Trị, Cheo Reo /Phú Bổn, Bình Long, An Lộc, Plei-Me, Đắc-Tô, Tân Cảnh, Ban Mê thuột, Hạ Lào, Khe Sanh, Làng Vây, Cà Lu, Cồn Tiên, Tà Cơn, Cửa Việt, Cồn Tiên, Đông Hà, Cam Lộ.v.v.

Hình ảnh và những tiếng long trời của đại bác hằng đêm vang cả một góc trời, tiếng gầm thét của những con chim sắt tung mây lướt gió ngoài mặt trận để ngăn bước quân thù, những quả mìn xé nát màn đêm trong phòng tuyến như còn văng vẳng đâu đây. Tất cả hôm nay chỉ còn là một bức tranh đầy vết máu. Nhiều và nhiều những cảnh rùng rợn hơn thế nữa nhưng người lính VNCH vẫn hiên ngang đứng lên để bảo vệ mảnh đất miền Nam sống trong bình an, hạnh phúc.

Đã hơn 38 năm trôi qua, nhưng người lính VNCH không bao giờ chết. Trái tim họ vẫn còn kiêu hãnh đã làm người lính phục vụ cho quê hương Tổ Quốc, đã hy sinh thân xác để bảo vệ cho miền Nam tự do, hạnh phúc. Họ không hối hận, không oán trách dù là người bạn đồng minh phản bội, dù có một số cấp chỉ huy đã bôi tro trét trấu lên hình ảnh người lính VNCH để tìm chút lợi danh. Tuy nhiên điều đó không thể nào xóa được một sự thật: một quân đội oai hùng mà thế giới ca ngợi. Người lính VNCH mãi mãi sẽ không chết dù bất kỳ nơi nào, hoàn cảnh nào. Nhạc Sĩ Dzuy Lynh là một chiến hữu Thủy Quân Lục Chiến đã sống chết trên chiến trường với đồng đội. Anh đã có mặt trên khắp các trận địa thì làm sao người Nhạc Sĩ này quên những chiến hữu của mình đã từng sát cánh bên nhau, những đồng đội đã ra đi vĩnh viễn và bao người mang thương tích còn lại hôm nay. Người thương binh VN là chứng tích lịch sử ngàn đời được vinh danh ca ngợi và biết ơn. Chúng ta, mỗi người còn sống, được sống sau chiến tranh cần phải suy nghĩ – cần phải nhớ - cần phải làm một cái gì đó để giữ mãi tình huynh đệ chi binh cao đẹp. Hôm nay nơi xứ người, anh cất cao tiếng hát để nhớ về đồng đội, để ngợi ca, để vinh danh những người bạn đã nằm xuống cho quê hương Tổ quốc…… Liều thân ra nơi quán tái lấy máu đào tô thắm sử sanh. Từ thân chinh nhân hoang phế các Anh người chiến sĩ vô danh trở về… Những người lính chỉ biết làm tròn bổn phận, trách nhiệm Tổ Quốc giao phó chứ không bao giờ màng đến lợi danh cho nên người lính mãi là những chiến sĩ vô danh nơi trận tuyến.

Có những anh hùng trở về với chiếc trực thăng mang màu tang trắng, có những người trở về bằng đôi nạng gỗ, có những người trở về phủ lá cờ tang….Và hôm nay sau hơn 38 năm, còn những chiến hữu đã trở thành thương binh miệt mài trong nỗi đau để sinh tồn. Họ là những người can đảm để sống cho dù bị đời kỳ thị ruồng bỏ. Nhưng trong hóc mắt họ vẫn còn hận sầu không phai nhạt. Dù phải sống âm thầm trong bóng tối, dù trên tay không còn một tấc thép, nhưng chiếc gậy tre để chống đỡ thân xác tàn tật của họ hôm nay vẫn cứng như kiếm thép một thời vung gươm nơi chiến địa. Dù hôm nay tàn y xếp lại, đôi chân đã tàn phế, chỉ còn chiếc xe lăn đẩy đưa cuộc đời theo ngày tháng, nhưng trong con tim, trong khối óc của họ vẫn còn văng vẳng tiếng thét xuất quân thuở nọ…..Bao chiến tích liệt oanh còn hằn sâu trơ hốc mắt. Trong bóng tối nghiệt oan, gậy là kiếm chống giữa trời. Vòng xe lăn đong cơm áo tiếng hát khàn thay khúc xuất quân…

Dù hôm nay tôi sống trên xứ người, tuổi đời đã bạc phơ theo mái tóc, bộ áo trận năm xưa nằm yên trong ngăn tủ, huy chương chiến trận cũng rỉ mòn theo năm tháng, nhưng con tim tôi vẫn rực sáng, vẫn ôm ấp một niềm tin. Nhạc Sĩ Dzuy Lynh đã viết giùm tôi những lời buồn những chia xẻ thân tình. Ca Sĩ Thu Nga ca giùm tôi những gì tôi muốn nói với bạn lính của tôi, muốn gởi về đồng đội của tôi năm nào của một thời chiến đấu.... những vần thơ về người Thương Binh phương nam. Xin hát khúc ngợi ca về người đồng đội năm nào….Từ khi quê hương chinh chiến, Anh lên đường theo tiếng núi sông…

Những người chiến hữu của tôi năm xưa đã lên đường theo tiếng gọi núi sông; đã bỏ lại sau lưng phố thị hoa đèn, mái trường, người tình, người vợ để vào nơi gió cát. Lấy máu đào tô thắm sử xanh….để cuối cùng mang thân xác chinh nhân hoang phế trở về và làm người chiến sĩ vô danh.

Hôm nay cuộc chiến đã chấm dứt sau hơn 38 năm nhưng đất nước thân yêu của chúng ta đã biến thành nhà tù vĩ đại, người dân không còn một mảnh đất để tự do sinh kế, lãnh thổ, lãnh hải đã lần lượt trao cho giặc Tàu phương Bắc. Thử hỏi có gì đau lòng hơn, có bao giờ những người bộ đội “nhân dân” tự hỏi họ đã hy sinh xương máu hơn nửa thế kỷ để quê hương được những gì? Độc lập, tự do, hạnh phúc ư!? Chỉ là khẩu hiệu rỗng tuếch. Đất nước toàn vẹn lãnh thổ hay đã dâng hiến cho Tàu Cộng để vinh thân phì gia? Những người lính VNCH không bao giờ tự hào làm nên thành tích; không cho mình chiến thắng để rồi chà đạp lên hồn thiêng sông núi, đẩy đất nước xuống bờ vực thẳm. Không, người lính VNCH chỉ hy sinh để bảo vệ Tổ Quốc và dân tộc; chỉ mang hòa bình, độc lập, tự do thực sự cho người dân.

Mặc dù hôm nay chúng ta không còn gì, nhưng chúng ta vẫn tự hào ngẩng mặt không hổ thẹn với tiền nhân, Quốc Tổ. So với sau 38 năm, những bộ đội “nhân dân” cho mình là kẻ chiến thắng, hãnh diện về thành tích nhưng hãnh diện về điều gì? Khi đồng đội, cha mẹ các anh đã đổ bao xương máu để nhận được những gì ngày hôm nay và tương lai VN đi về đâu? Hay chỉ để phụng sự cho đảng CSVN làm thái thú cho Tàu Cộng. Chỉ ngần ấy để so sánh thì người lính VNCH rất xứng đáng được tôn vinh là con yêu đất Việt, đáng hãnh diện với tiền nhân với anh hùng dân tôc. Nhân dịp nghe nhạc phẩm “Giữa Quê Người Tôi Hát Tên Anh” của Nhạc Sĩ Dzuy Lynh đủ để tôi nghiêng mình gởi những lời ca thống thiết nhất về với đồng đội, những thương binh của chúng tôi còn kẹt lại ở quê hương. Và để vinh danh ca ngợi những người con yêu của Tổ Quốc vẫn hiên ngang làm người:

Người Thương Binh Việt Nam non sông nợ ơn Người! 
Người Thương Binh Việt Nam Tổ Quốc nhớ công Anh! 
Người Thương Binh Việt Nam chúng tôi vẫn nhớ Người! 
Người Thương Binh Việt Nam giữa quê người tôi hát nhớ Anh!


Linh Vũ 







7/07/2015

Trữ Tình

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
thơ TrúcLan . phổ nhạc & trình bày Dzuylynh 
album Trên Phiến Tình Buồn . Dec 8.2011 



Tà huy ngã xuống non đoài 
Tiếng hạc xao xác vọng ngoài hiên sương 
Trăng lên mở cổng thiên đường 
Dạ Lan thơm ngát quyện hương đầu ghềnh 
Ngoại thành dã hạc chênh vênh 
Chuông chùa vang vọng buồn tênh nhớ người 
Nhện leo mắc võng tơ trời 
Sợi tình đan mỏng nối lời tóc tơ 
Tiêu tương vàng cỏ đôi bờ 
Thương hồn dâu cũ ngẩn ngơ dạ sầu 
Trời buồn tháng bảy mưa ngâu 
Núi se giòng lệ bắc cầu tình lang 
Suối reo róc rách tơ đàn 
Đèn khuya hiu hắt lửa vàng tương tư 
Rèm thưa che ải sương mù 
Thềm trăng thổn thức tình thu dã quỳ 







7/05/2015

Mai Em Đi Lễ Sớm






mai em đi lễ sớm
mặt trời chìm trong sương
bóng chim đêm ngái ngủ
in tháp chuông giáo đường

chỉ là sương trên lá
nắng lên chờ phôi pha
anh người dưng kẻ lạ
có chi mà bận lòng

anh nấp sau thập giá
quên lần chuỗi mân côi
nhìn em xưng tội lỗi
quỳ ngoan dâng thiên tòa

lễ tan người đôi ngã
nắng lên rồi sương tan
giáo đường yên ắng lạ
bỗng dưng trời mưa tuôn

có giọt nước mắt buồn
rơi dưới chân tượng chúa
hỡi anh người tình muộn
chừng bao giờ chia xa

mai em đi lễ sớm
anh một mình sân ga
tiếng còi tàu rộn rã
tiễn anh lời kinh buồn


Monterey Church. July 42015.hàndạlữ







7/02/2015

Vọng






cửa thiền đôi cánh mở
mưa gõ những giọt thơ
vỡ vai hành giả hờ
ngồi chờ giờ hóa kiếp

sáng không nghe tiếng dép
trưa không thấy tiếng chuông
thời kinh sao mục ruỗng
thí chủ thôi viếng chùa

người then cài cổng khép
ta về miền hoang tiêu
giữ lại chút mỹ miều
bện vào đôi dép cỏ

chiều nay ra đầu núi
thắp đèn tìm vô minh
ngộ ngỡ có bóng hình
tượng quan âm ngọc vỡ

đêm đốt trăng tìm chữ
ai xóa mất trang kinh
ai dấu mất chày kình
tắt lửa tìm tâm vọng


phùvân . July 12015







7/01/2015

Tiếng Chim Mặt Trời



(Trích tùy bút Kẻ Ẩn Cư Nhiều Chuyện - Dzuy Lynh)



Thung lũng bừng lên với những tia nắng long lanh nhảy múa theo tiếng hát Mocking Bird liến thoắng reo vui.
Bình minh lên. Ngày mới đến.
Thung lũng hồi sinh sau hơn hai tuần lễ ngất ngư, căng thẳng với trận đàn áp của bầy mọi trắng bóc lột bao gồm đám chó săn cảnh sát, áp đặt bất công lên đầu lên cổ cư dân, là những ai thuộc Nhân viên cán bộ nhà nước thuộc quận hạt Santa Clara.
Cuộc đình công với sức mạnh khủng khiếp nhất trong lịch sử 40 năm California (theo định mức của cái đám đài truyền hình truyền nhiễm, đài phát thanh phát ớn, thêm vào đám báo đời báo hại báo cô báo chú) khua chuông gõ mõ điếc tai nhức óc.
Sự thành công rổn rảng của tinh thần đoàn kết một lòng nghìn dạ từ các sắc dân trắng đen vàng nâu đỏ xám chàm vang dội.
May mắn cái "nồi Cơm Điện" của tôi chưa bị vỡ toang hoác như... tôi, kể từ ngày đi ra nước ngoài bị hội chứng đi ngoài ra nước !!!
Nhưng, kết quả sau cùng vẫn còn nhiều thiệt thòi cho chúng tôi.
Chuyện nhà nước sẽ cho 75 phần trăm cán sự xã hội sọt tia đờ le đi ra gốc me ngồi chờ (sa thải) hãy còn chưa biết ăn thua!!!
Thôi, mặc xác mi đi. Mệt. Bố khỉ! đồ con mèo.

Hôm nay, tiếng Chim Mặt Trời ca rú vang dội cả lũng hoa Vàng. Chim hót lồng lộng, tôi ngưng lồng lộn, vì áp lực, vì cái máu bất khuất quật khởi chống bất công xã hội luôn đầy cứng trong tôi đã nguội dần.
Ôi cám ơn Chim. Cám ơn Người. Cám ơn đời. Và cám ơn Em nữa! Khúc xương sườn của tôi, cháu mấy đời của bà Trần Kế Xương.
Cái tiểu bang Cá Lì Phọt Ra khốn kiếp chết tiệt cằn cỗi tình người, kì thị chủng tộc, cà chớn cà chua nhất định ngoan cố chưa chịu khai phá sản. Cái tĩu bang hạng hán quanh năm này ! Hạn hán không có g và hạng hán sẽ có g, nếu cứ thế mà tiếp tục hạn vượt qua háng, đến bụng, đầu và cánh cổ công dân tạp chủng quốc Huê Kì Cục!

Sau một đợt đánh bẫy ròng rã suốt một mùa Thu năm năm trước, là thời điểm những quả hồng mềm đã chín hồng và mềm mại lủng lẳng trên cành, chàng Mocking Bird sa lưới. Khổ thân, chỉ vì miếng ăn. Miếng ăn là miếng nhục, miếng nhục là miếng thịt. Miếng thịt là miếng hồng, cùng màu khác vị. Bên tanh mùi máu bên ngọt mùi mật.
Loại bỏ phóng sinh bốn mươi chín chú chàng kia, chỉ chọn chú chim này; vừa hót hay nhiều giọng, vũ đẹp nhiều bài, vừa bay vừa nhảy múa vừa hót ca ríu rít trong không gian chật hẹp của cái ngục tù khiên cưỡng kia. Chú có chỉ số thông minh vừa đủ, khôn ngoan không bay nhảy lung tung ôm mộng thoát củi sổ lồng đến nỗi phải đâm đầu vào nan lồng vỡ đầu sứt trán què chân sút móng như cái đám "khỉ" vô tích sự không biết thức thời kia.
Tôi cũng chẳng biết thức thời, ngủ thời như nó!
Tôi cứ đâm đầu húc cho vỡ cái chuyện trong tôi, nên mới khổ.
Chú chim mặt trời đặc biệt này chỉ trường chay, tuyệt nhiên không hề chạm đến bất cứ con sâu cái kiến nào khi được ép cho ăn lấy sức trong hai mươi ngày làm tân "tù binh học tập cải tạo". Chàng ăn chay trường uống nước trong cóng, tôi ăn chay đụng uốn chai nước có men cà phê. nó hót không cần ai cà mà cũng phê như tôi vậy. Tôi uống cà phê, không có ai cà mà cũng phê đến nỗi đi cà nhắc! Có khác nhau chút ít.
Ván đóng đinh biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào ra
Ta dính nhau biết đâu mà đỡ
Sa vào lòng biết thuở nào buông

Hồng chín không tỏa mùi hương phơn phớt liêu trai như hương em một dạo xuân thì, không mọng đỏ như bờ môi em đam mê mời gọi, nhưng đủ sức quyến rũ lòai chim tôi đặt tên là Chim Mặt Trời, bởi mê ăn mà dính bẫy, bởi ganh nhau tiếng hót mà rước họa vào thân. Như những tên thợ sắp chữ ganh nhau vì những bộ chữ đẹp người có, ta không; đâm ra xiểm xúc khóe cạnh nhau trên thị trường quán sạp chợ trời chữ nghĩa. Nhưng tôi không mê em, cũng không phải lòng em. Tôi luộc thơ người nấu nhạc mình tự nuôi thân. Thơ và nhạc chính là hơi thở hụt hẫng trăn trở khó nhọc cho tôi quên em, để đi qua cho hết tháng ngày luân lạc trầm kha, chỗ quê hương tạm bợ tôi chưa bao giờ chịu chấp nhận trong thực tế.
Tôi bơi ngược giòng rác tràn ngập mặt!

Tôi vẫn chờ có một ngày về quê hương thật của mình, để được ôm chầm lấy Mẹ, nghe Mẹ quở cái thằng già đầu mà cứ như con nít.
Mẹ tuổi già non thế kỷ, tóc bạc màu bông, tôi con chim non sồn sồn túm lông đầu đã gần trắng xóa, chỉ vửa lặt lìa bay qua hơn phân nửa cuộc hồng trần. Tiếng chim mặt trời nuôi thơ nuôi nhạc cho em chẳng tiếc gì mà không bỏ lại xứ người. Về với Mẹ, với Đất Mẹ.
Nơi ấy có tiếng hát nhặt khoan của bầy chim sẻ sau vườn, có giọng đôi vành khuyên âu yếm trên nhành vú sữa, có tiếng bồ câu trầm đục gù trên mái đình làng, có cả tiếng cu gáy vang vang trên cánh đồng xanh phả hương thơm thanh ngọt mùi lúa non con gái. Nơi ấy có hương cau thoang thoảng bên hè. Nơi ấy có cánh võng đong đưa bài ca dao mẹ. Ngần ấy, là tất cả trong giai điệu điệp trùng mơ ước trong mơ, giấc mơ bé nhỏ của tuổi đã lớn, đủ để sắp trở về già.

Em chớ hỏi lời ngây ngô, và đừng bắt tôi phải trả lời tại sao tôi cứ mãi ngồi thu lu trong cái vỏ ốc của mình làm kẻ ẩn cư nhiều chuyện.
Sao không bước xuống cuộc đời, sao tôi lạc hậu thế, không biết nhìn xa trông rộng, cắm đầu cắm cổ lăn vào giòng chảy nhân gian.
Sao à? Tại sao phải làm như thế! Tôi bước ra đời để làm gì cơ chứ? có gì vui, có gì buồn? Mặc.
Người cầm bút ôm đàn moi tim nặn óc để làm gì? Để giết thời gian, để thốt lên tiếng lòng phát khởi từ hình ảnh bên ngoài cuộc sống, bên trong nội tại, hay để phát lên tín hiệu qua lăng kính chính mình tìm người tri kỷ tri âm mà hiệp khúc giao hòa cho cuộc sống thăng hoa...
Tôi vẫn mang ý nghĩ rằng người nghệ sỹ sáng tác chính là người thợ nấu ăn, cố gắng trau giồi tay nghề nồi niêu soong chảo ngày càng thăng tiến với mục đích dâng hiến cho những thực khách đa mang lãng mạn những món ăn tráng miệng tinh thần cần thiết sau buổi vật nhau với cuộc sống trên võ đài gạo tiền cơm áo. Tôi biết đứng bếp và khéo nêm nếm, nhưng có vừa khẩu vị mọi người hay không lại là chuyện khác.
Kinh nghiệm nhiều năm nấu tiệc cho đám Ma, đám Li dị, đám Đánh ghen và cả Đám Dỗ con nít khóc đêm, con lớn khóc ngày nữa!
Này, Em.
Em là ai? Làm sao anh biết được cơ chứ! Em từ đâu đến, ngần nào em đi!
Em có là một ánh sao đơn lẻ loi lạc lõng tỏa sáng trên giải ngân hà trùng điệp bao la ?
Tôi chỉ là một con đom đóm lập lòe trong đêm .
Đêm cứ dài dằng dặc.
Thần tượng và thầy của tôi là Thiền Sư Thích Tuệ Sỹ.
Nhớ, có lần Người viết một trong những bài Thiền Thi xác định rằng chữ EM trong thi ca Tuệ Sỹ chính là Tôi, là cái Tôi, cái Ngã của chính mình đấy thôi.
Tôi là đứa học trò ngoan kiêm nhiệm là Fan của Thầy, nên chữ EM mà tôi hay dùng trong mớ chữ tèm nhem tạp nhạp của mình ám chỉ là tôi đấy. em hiểu chưa nào?
Ôi, cái tôi đáng ghét. Thế nhưng, những cái gì không phải là cái tôi lại càng đáng ghét hơn nhiều...
Đôi lúc, tôi ngã vào cái Ngã của mình, và chết cứng trong đó!
Thế nên, em đừng nghĩ ngợi gì nữa nhé!
Hay là, em có thích hóa thân làm Mocking Bird không?
Này, chớ có mà giãy lên đùng đùng chứ!

Nếu em biết, tháng ngày cuối buổi hòang hôn tôi được định đoạt, đong cân đo đếm chỉ bởi Tiếng Chim Mặt Trời.
Ừ! Chỉ có thế.
Chấm cho hết. Cho hết tiệt. Không chấm than! Mà là chấm hết. Cho hết.
Chừa lại Tiếng Chim Mặt Trời.

(đội ơn bác giáo già San Diago, thi sỹ chiến hữu Bùi Hồng Lĩnh đã đánh giây thép gai chia với tôi chút vui giữa Hạ  - và cám ơn Ems nữa)
hoànghoalũngJuly.12015. dzuylynh