gió reo
tiếng thì thầm du dương réo rắt thinh không
động
gió bước vào khe hở thang âm từng nấc
như em bước vào anh
tâm vọng âm đọng mà hóa thành ca khúc
khẽ khàng thôi cũng đủ làm run rẩy âm giai
trăn trở không? tiếng gió tiếng lòng
mưa rơi lanh canh một giọt buốt lòng đau nỗi nhớ
mưa em đổ ba giọt hai lần, năm lần bảy bận
anh viết dấu liên ba, liên năm, liên miên trên giấy đen mực trắng
em châu sa gối lẻ canh dài,
anh buông đàn bẻ phím bởi xót lòng không viết nỗi một hàng thơ ngắn
sóng âm tuôn dồn vừa đủ mấy trường canh chưa trọn tiếng tròn vành
đàn kiến đen chi chít ngậm bầy âm thanh nhả ra rừng dấu nhạc
khi chiếc lá xa cành, miểng âm rơi xào xạc anh lùa vào xâu chuỗi thang âm
em tiếng chim hắt xuống đời anh
chiêm chiếp, rộn ràng nẩy lên từng thang bậc cung trầm
và bay biến trơ cành khô mục, múc nên dấu lặng
dế nỉ non cùng vạc sành song tấu
mõ cầm canh nhịp tiếng quốc di hành
đêm đen tràn tiếng quạ kêu sương
thang âm bật máu đêm tha hương vọng tưởng
người thất tình đem lục dục ra phơi
đau con chữ vần thơ tình vơi cạn
tương tư khúc người đem bày lu khạp
anh khiêng về chồng chất sạp thang âm...
ừ, là thang âm !
bởi, lời em là than âm!
chỗ nhân gian, bầu hồ lô nhộn nhịp tiếng khóc thầm
cần trút ra cho cạn lời ta thán
nên anh gọi tên là thang âm.
thế đấy!
thunglũngnắngJune 132015.đỗlanchy