Ở NƠI CÓ MÙA XUÂN
thơ tân hình thức
bên kia bờ đại dương con ve miệt mài se cát
bên kia vùng biển mặn dã tràng ẩn nhẫn hát ca
chỗ rẽ một dòng sông khúc hợp lưu nứt nẻ
nơi vết rách thời gian mùa xuân đang nẩy mầm
có em ôm chầm nỗi nhớ giọt đam mê đọng vũng
hoa tuyết bay trắng trời lạnh áo lụa mùa đông
có em đong đếm những mối tình, ném chùm thư qua cửa sổ
ở nơi có mùa xuân...
chợ ảo nhóm họp đêm ngày, rộn rã câu mời chào khất thực yêu đương
tình ảo dấu mặt sau lưng, phấn son nhão nhọet trên trán người dấu tên giả tuổi
trẻ thơ chống gậy vén môi cười nức nở, chiêm ngưỡng người già bò lê trên tứ chi kẻ khác
mười ngón tay tê dại, đường mật đã nhạt phèo
bàn phím lạnh tanh như mộ địa, lời yêu mặn như nước ốc
lời ngọt ngào vun mớm cho nhau, thốt nhiên trở mình đắng nghét
ở nơi có mùa xuân, em buông tiếng thở dài
tiếng thở dài như nỗi đợi chờ điều không tưởng
dài như nỗi nhớ không có thật, như lời tỏ tình vờ vĩnh rập khuôn
con thạch sùng tắc lưỡi buồn nôn, gõ nhịp cầm canh lách cách
chân mềm đá cứng, lầm lũi lết cho xong đoạn đường đi không tới
như điệp khúc mùa yêu nhẵn thín, phẳng phiu như trái tim vô cảm có nghìn ngăn lừa lọc
mặt trời hé nụ, hâm nóng điếu thuốc đỏ lập lòe trong sương
tách cà phê ngập lụt sóng buồn lềnh bềnh đóng váng
có không, còn mất, thực ảo, hợp tan, em anh, yêu ghét
dẫu sao, dù gì, cũng còn... ở nơi có mùa xuân
ừ, rồi cũng có một nơi
cũng có mùa xuân, bởi vì mùa xuân là có thật
có thật như em
như anh
như chúng mình ... thế thôi
Phù Vân.Jan.6.2011
thơ tân hình thức
bên kia bờ đại dương con ve miệt mài se cát
bên kia vùng biển mặn dã tràng ẩn nhẫn hát ca
chỗ rẽ một dòng sông khúc hợp lưu nứt nẻ
nơi vết rách thời gian mùa xuân đang nẩy mầm
có em ôm chầm nỗi nhớ giọt đam mê đọng vũng
hoa tuyết bay trắng trời lạnh áo lụa mùa đông
có em đong đếm những mối tình, ném chùm thư qua cửa sổ
ở nơi có mùa xuân...
chợ ảo nhóm họp đêm ngày, rộn rã câu mời chào khất thực yêu đương
tình ảo dấu mặt sau lưng, phấn son nhão nhọet trên trán người dấu tên giả tuổi
trẻ thơ chống gậy vén môi cười nức nở, chiêm ngưỡng người già bò lê trên tứ chi kẻ khác
mười ngón tay tê dại, đường mật đã nhạt phèo
bàn phím lạnh tanh như mộ địa, lời yêu mặn như nước ốc
lời ngọt ngào vun mớm cho nhau, thốt nhiên trở mình đắng nghét
ở nơi có mùa xuân, em buông tiếng thở dài
tiếng thở dài như nỗi đợi chờ điều không tưởng
dài như nỗi nhớ không có thật, như lời tỏ tình vờ vĩnh rập khuôn
con thạch sùng tắc lưỡi buồn nôn, gõ nhịp cầm canh lách cách
chân mềm đá cứng, lầm lũi lết cho xong đoạn đường đi không tới
như điệp khúc mùa yêu nhẵn thín, phẳng phiu như trái tim vô cảm có nghìn ngăn lừa lọc
mặt trời hé nụ, hâm nóng điếu thuốc đỏ lập lòe trong sương
tách cà phê ngập lụt sóng buồn lềnh bềnh đóng váng
có không, còn mất, thực ảo, hợp tan, em anh, yêu ghét
dẫu sao, dù gì, cũng còn... ở nơi có mùa xuân
ừ, rồi cũng có một nơi
cũng có mùa xuân, bởi vì mùa xuân là có thật
có thật như em
như anh
như chúng mình ... thế thôi
Phù Vân.Jan.6.2011
No comments:
Post a Comment