4/29/2015

Chướng Vọng Tháng Tư



( tặng thi hữu SL.BHL.CN.ĐH.PQT )



nào ai đâu chiến hữu đến cùng ta
ai bụi biên cương chưa giũ sạch nếp chinh bào
ai bút mực giảng đường chưa mòn cơn gió bụi
ai trầm tư thương tưởng mảnh giang hà
Tháng Tư mê hỏang thức trong cơn chướng vọng...

sao không thắp giùm ta đuốc lửa đầu điếu thuốc
xin viết giùm ta câu cuối bài văn tế chúng sinh
cùng vét giùm ta mấy giọt rượu bám đáy bình
hãy đổ ngập thùng đàn... vỗ cho nát nậm, ngã cung thang chồm say lúy túy...

nào nhấp cạn đi nhìn nhau mãi làm chi, đứng dậy vươn vai ha hả rống gọi hồn non, vía nước
dạng chân rộng bước qua cửa càn khôn hẹp, khùng khục cười cho xương mục máu khô
lấy áo cơm kim tiền treo xó bếp, 
xếp lam y kinh kệ cất lầu chuông,
để mai sau sớm hú chiều tu, hóa tu hú mà thay chim gõ mõ
mong siêu độ cho những con vượn người thời đại ở mảnh đất bốn mươi năm cướp giật
bằng hữu ta đâu? chiến hữu ta đâu? còn nhìn nhau ngơ ngác làm gì?
hay anh hùng tận khí hùng chừ cũng tử!
hay sức tàn lực cạn lệ khô máu đặc, khóc không xong cười không nổi với đãi bôi nhân thế
hắt đáy hào sâu óan hờn thân vong quốc, chôn lấp hào hùng lạc khí vực trầm luân
rót chén cương thường mời tử sĩ, những kẻ không về sau cơn bão Tháng Tư
cất giọng bi hùng ngâm khẩu khí thi, vận mảnh dư đồ lấp che cơn cực bỉ
trèo lên non ngất ngưỡng say; tay bứt trăng mờ che mối nhục, 
xé một mảnh mặt trời hừng hực châm hùng chí tinh anh
mê mê tỉnh tỉnh thực thực hư hư
nhìn bóng nhạn sa cơ ngỡ trầm ngư lạc nẽo
nghe tiếng vượn hú rừng hoang ngỡ tiếng lê dân rên xiết trong tù, ngày đất nước vá hai phần làm một

Tháng Tư mùa gió chướng
gió trên ngàn âm u tựa tiếng sói tru, nghe tưởng dưới chân Tháp Po Nagar dân Hời rủa...
người xưa đâu? người nay đâu?
lại đây, cùng ta xếp lá rừng làm bậc vói đỉnh Cao nguyên
hốt bọt bể đắp tượng ngút đầu non Hồng Lĩnh, Thái Bình nguồn
quết phù sa bến Hương giang thay mực viết lời nguyền tru diệt lũ âm binh treo trên núi Ngư
tách rể lục bình vàm Tiền, sông Hậu, Cửu Long mà tết bím đuôi sam
moi tam muội hỏa dưới bồ đòan lên mà đốt hình nhân thế mạng
cầu siêu cho quân Hán Tàu xâm lược, cùng cộng nô lũ sâu bọ làm người
gióng ba hồi Bát Nhã Lăng Nghiêm rúng động Ải Nam Quan, chít khăn tang quàng dư ảnh Trấn Gia Định Saigon
tế cáo với anh linh tiền nhân mở đường khai bưng lập ấp
siêu độ cho oan hồn chiến sỹ vô danh tuẫn mạng chốn sa tràng

tháng tư mùa Chướng Vọng! 
tháng tư sầu lưu vong...
gọi bằng hữu, réo anh hùng hào kiệt ngày nào
hãy còn nghênh ngang trên án thư nghiên mực
hay đã trầm mình cùng cốc ẩn cư
sá chi mà chẳng giúp một tay
hái sao ngày nhật thực làm đèn, trải trăng đêm ba mươi làm chiếu
cùng ta...
say một trận rồi ngủ vùi một trận, Quên không xong thì lấy Nhớ gối đầu nằm!


hoànghoalũng April292015.Dzuylynh





4/27/2015

Tháng Tư Sóng Vỡ






ta nghe trong sóng vỡ âm vang
lớp lớp chinh nhân buộc rã hàng
hỗn mang hồn đất đau vô hạn
chợt bẽ bàng cho vận nước Nam

liễu rủ cau mày hờn Non Nước
Sơn Trà vuốt mặt tiễn mây tan
Tháng Tư ai óan gầm con sóng
đã bốn mươi năm lòng nát lòng

nửa giấc miên trường chìm uất mộng
bình minh một buổi dậy cơn giông
xếp mảnh dư đồ hong lọng nắng
cuốn mớ vành tang ủ bóng mưa

xé giấc trưa hè nghe quốc gọi
nát chiều luân lạc hạc kêu sương
sĩ tốt mã xa hàng khanh tướng
ván cờ canh bạc phục đao thương 


chiến sử còn ghi cuộc hí trường
u hồn còn oán thán muôn phương
bãi hoang cồn cát trùng dương đợi
ai trở về không? bọt sóng chờ...


April 272015.DjangoDzuylynh
cảm tác khi nghe Biển Sóng Ru Anh, tiếng lòng người niên trưởng MX Tango













Thoáng Nhớ Mong Manh


(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/u26svxsrbrzbi1n8v1vhj18kgxzi1g9v


thơ Phương Vy | nhạc & trình bày Dzuylynh
April 272015



Một chút hồn nhiên, một chút buồn
Ánh trên đôi mắt bóng sầu vương
Suối mây buông xoã ôm vai nhỏ
Vành nón nghiêng che phủ dáng thương
Bóng ngả em về chênh chếch nắng
Hồn mơ anh đến lập lờ sương
Bâng khuâng tự hỏi... (ai mong đợi ?)
Thoáng nhớ mong manh… dạ chớm buồn! 











4/26/2015

Ở Nơi Có Mùa Xuân



Ở NƠI CÓ MÙA XUÂN 
thơ tân hình thức



bên kia bờ đại dương con ve miệt mài se cát 
bên kia vùng biển mặn dã tràng ẩn nhẫn hát ca 
chỗ rẽ một dòng sông khúc hợp lưu nứt nẻ 
nơi vết rách thời gian mùa xuân đang nẩy mầm 
có em ôm chầm nỗi nhớ giọt đam mê đọng vũng 
hoa tuyết bay trắng trời lạnh áo lụa mùa đông 
có em đong đếm những mối tình, ném chùm thư qua cửa sổ 
ở nơi có mùa xuân... 
chợ ảo nhóm họp đêm ngày, rộn rã câu mời chào khất thực yêu đương 
tình ảo dấu mặt sau lưng, phấn son nhão nhọet trên trán người dấu tên giả tuổi 
trẻ thơ chống gậy vén môi cười nức nở, chiêm ngưỡng người già bò lê trên tứ chi kẻ khác 
mười ngón tay tê dại, đường mật đã nhạt phèo 
bàn phím lạnh tanh như mộ địa, lời yêu mặn như nước ốc 
lời ngọt ngào vun mớm cho nhau, thốt nhiên trở mình đắng nghét 
ở nơi có mùa xuân, em buông tiếng thở dài 
tiếng thở dài như nỗi đợi chờ điều không tưởng 
dài như nỗi nhớ không có thật, như lời tỏ tình vờ vĩnh rập khuôn 
con thạch sùng tắc lưỡi buồn nôn, gõ nhịp cầm canh lách cách 
chân mềm đá cứng, lầm lũi lết cho xong đoạn đường đi không tới 
như điệp khúc mùa yêu nhẵn thín, phẳng phiu như trái tim vô cảm có nghìn ngăn lừa lọc 
mặt trời hé nụ, hâm nóng điếu thuốc đỏ lập lòe trong sương 
tách cà phê ngập lụt sóng buồn lềnh bềnh đóng váng 
có không, còn mất, thực ảo, hợp tan, em anh, yêu ghét 
dẫu sao, dù gì, cũng còn... ở nơi có mùa xuân 
ừ, rồi cũng có một nơi 
cũng có mùa xuân, bởi vì mùa xuân là có thật 
có thật như em 
như anh 
như chúng mình ... thế thôi 


Phù Vân.Jan.6.2011 



Mưa...

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe truyện ngắn)
https://app.box.com/s/kbwf3qst2mz3vy18yc97


truyện ngắn CàNa TN Nguyễn . diễn đọc Dzuylynh



Sinh ra và lớn lên ở Việt nam, có lẽ ai cũng yêu mưa và có nhiều kỷ niệm về mưa... 
Đó là những cơn mưa nhiệt đới bất chợt, chợt đến và chợt đi, giữ chân ta ở những hàng hiên ngoài phố hay những cơn mưa đêm trói chân người... và cũng là những cơn mưa lúc trẻ thơ, những cơn mưa thời mới lớn, lãng mạn mênh mang... 
Mưa gắn liền và đồng nghĩa với kỷ niệm . 

Trong N, vẫn còn như mới hôm qua, hình ảnh con bé con làm nũng khóc nhè đòi theo Dượng Tư ( chồng dì Thủy ) và các cậu đi câu cá... Cuối bữa, mưa ướt loi ngoi, có con chim non lạc mẹ đứng kêu chiêm chiếp dưới ruộng nước. Dượng phải chìu, lội xuống bắt cho . 
Trao qua tay, con chim con quặp mỏ, kẹp cứng bàn tay nhỏ. Đau điếng mà bậm môi, không dám khóc .Sợ Duợng chê... mít ướt, lần sau không dẫn theo. Nhưng nước mắt cũng chảy ra ràn rụa, vì đau. May mà có mưa, nên Dượng và các cậu không biết. Lần đầu tiên trong đời, chợt yêu và biết ơn bạn Mưa, một cách ngây thơ... 
Những ngày mới lớn, mưa lãng mạn và quyến rũ như cơn mưa đầu ngày, trong không gian mờ ảo của nhà nguyện, có cô bé ngồi với bó hoa hồng trong tay, mơ mộng... 
Mưa cũng lất phất trên hàng hoa tím trong sân trường Y, những buổi chiều từ cửa sổ thư viện nhìn xuống... Lòng rung động nhẹ nhàng vì những tình cảm tuổi học trò.... 
Mưa cũng lạ lùng như cơn mưa ngày nào, xe hư, phải ở qua đêm giữa đèo Bảo Lộc.. 
Cơn mưa chiều giữa rừng khiến những khóm hoa tím mọc từ vách núi như lặng lẽ, ưu phiền hơn, bên cạnh những tảng đá ướt. Và trong đêm khuya, cơn mưa rả rích làm tiếng người mẹ hát quan họ ru con như càng ray rứt, thiết tha... Cơn mưa đêm ấy cũng khiến đốm lửa trên điếu thuốc của người bạn trai cùng trường, mới quen ban chiều, cứ như mãi thao thức hướng về phía một trong 2 cô bạn nhỏ... 
Mưa cũng ảm đạm như buổi sáng nào cùng người bạn vong niên bước vào quán cà phê ven đường, được gọi cho ly sữa nóng, nhỏ vài giọt cà phê thơm lừng, nhâm nhi từng muỗng nhỏ mà nghe ấm áp vô cùng. Ấm bởi đôi mắt trìu mến, quan tâm... 
Hình ảnh một buổi sáng mưa đã đi vào ký ức một đời, khi đôi mắt ấy, đôi mắt của ngườì bác sĩ giải phẫu tài hoa, nhân ái và lãng mạn đã vĩnh viễn khép lại... 
Mưa ! Mưa ! 
N yêu quá đổi, những cơn mưa quê nhà, những cơn mưa kỷ niệm ! 

Và N cũng yêu những cơn mưa quê nhà hiện tại, những cơn mưa có thể làm ướt áo ai trong những lúc ngược xuôi... khi giữa cơn mưa uớt lạnh, hình ảnh N vẫn hiện lên gần gũi, thân thiết ... 

Thế nhưng mưa trên xứ người, có lúc N đã thấy như vô cảm. Hiếm hoi mới nghe được tiếng rào rào rơi trên mái nhà...Và những lãng mạn, mộng mơ như bị cuộc sống bận rộn che lấp... 
Chỉ thấy mưa đáng yêu, phần nào, khi tới vào lúc N đang... lười tưới hoa, cảm thấy như ông Trời đang cao giọng < Đấy, tôi đã tưới hoa giúp cô, cô bé lười ! >, hoặc phần nào dịu dàng khi buổi sáng thức dậy, thấy hoa cỏ đẫm nước, xanh tươi, N chợt nghĩ < Đêm qua, mưa về...> 
Nhưng  giờ nghĩ lại, N thấy mình bất công, bởi mưa lúc nào, ở đâu, cũng vẫn là mưa .
  
Mưa khắp đất trời. Mưa đem lại sự sống cho cây cỏ...Mưa làm cho lòng người dịu dàng, bớt khô khan... Mưa là sự đa cảm của thời tiết, là những nốt nhạc buồn, là nỗi tương tư bàng bạc của tháng ngày.... 
Mưa lất phất theo buớc chân nguời. Mưa ngoài trời cho những quán nhỏ ấm cúng, mưa tô màu kỷ niệm cho những buổi hẹn hò. Mưa ru ngủ, dỗ dành những đêm thao thức...
Một cuộc sống thiếu mưa sẽ là một cuộc sống khá đơn điệu ! 
Đó chỉ là do sự nghĩ lại hay bởi giờ đây, có những điều đã đánh thức, làm mới lại sự lãng mạn ngày nào trong N?

N cũng chẳng biết rõ nhưng N chợt nghĩ, khi mưa trở về, N sẽ cố gắng, một lần, xòe bàn tay ra hứng lấy những giọt mưa, không chỉ là hứng lấy những giọt nước mát lạnh rơi xuống từ trời, mà hứng luôn cả những nỗi niềm mưa mang theo... Bằng tấm lòng bình yên, trong suốt. Đó sẽ là cách N chuộc lỗi với mưa vậy ...
Và tự dưng lòng chợt mong muốn vô cùng... Xin cũng được xoè tay hứng lấy mọi vui buồn, hanh phúc, đau khổ, của cuộc đời với sự an nhiên trẻ thơ, như thế  ! 

NTN 








Có Những Lúc...

THI NHẠC GIAO DUYÊN

CĐPT xin hân hạnh giới thiệu dòng thơ Thương Giang

Nói đến Thơ Thương Giang là nói đến lời tự tình dân tộc.

Ẩn mình trong quai nón Ba Tầm , nép sau vạt áo Tứ Thân, Thơ Thương Giang là tiếng cuốc tha thiết gọi trưa mùa hạ từ thôn trang dã điền ngày tháng cũ.

Quê hương nghìn đời yêu dấu nay đã vượt quá một tầm tay người con gái xa quê.

Thế nhưng nơi chôn nhau cắt rốn ấy luôn bàng bạc trong niềm thương nỗi nhớ của nhà thơ Kinh Bắc.

 Hoa gạo đỏ , luống cải xanh, cây đa khóm trúc ,bờ đê ruộng lúa là hành trang mang theo suốt cả cuộc đời tha hương viễn xứ của Vũ tuyết Nhung.Tôi gặp nỗi khắc khỏai quê hương ấy trong dư âm vần thơ thấm đẫm làn hơi quan họ từ những gói chữ được buộc chiếc nơ hoa màu thiên lý...

 Chiếc nơ cài một thời xuân sắc chơi vơi sóng sánh dưới trăng thanh, soi mình trên con thuyền ký ức lênh đênh trên dòng Thương êm đềm... SôngThương... Thương Giang... dòng sông Quan Họ...

CÓ NHỮNG LÚC... cô đơn buồn tủi, trống vắng nhớ nhà, người con xa xứ miền băng giá Uckraine cũng có quyền tự cho mình buông thả những vần thơ, con chữ phiêu lưu về một cõi mộng mơ của riêng nàng...

Chỗ thân tình, tôi biết Thương Giang rất lãng mạn trong Thơ, nhưng ngòai Đời không lãng mạng bao giờ!

CÓ NHỮNG LÚC... là một bài thơ lãng mạn dễ thương , tưởng chừng như một lời tỏ tình kín đáo duyên dáng ,nhẹ nhàng thanh tao mà vô cùng hóm hỉnh tinh nghịch...

CÓ NHỮNG LÚC... trong veo dưới nhịp chèo khuấy vỡ miền tâm thức:
" Anh gần đấy mà xa xôi ảo mộng
thực trong Thơ lại xa cách giữa Đời..."

để rồi người thơ tự hòi lòng mình với
"có phải chăng hương tình yêu thi vị
  Anh đã về từ trong giấc mơ em !"

Vâng, chỉ là mơ và chỉ là mơ thôi nhé!

Thương Giang là một trong rất hiếm những người làm thơ biết tự ấn định nghiêm khắc với giới hạn tình cảm thơ cho mình _ thơ cho người.

Lời thơ ngọt ngào chân chất, bình dị như câu ca dao có dấu chấm than; đã chinh phục dễ dàng nhạc cảm của người phổ nhạc.

Để rồi hòa quyện vào thang âm man mác vừa phải cung Sol thứ.

Chúng ta, ai lại không có một lần CÓ NHỮNG LÚC... ?

Này, đừng cười nhau nhé! Nhạc sỹ sáng tác chỉ là người thương vay khóc mướn. Nghe trong gió có ai đó nói như vậy! Không ngòai biệt lệ, Dzuylynh cũng là người đã từng CÓ NHIỀU LẦN CÓ NHỮNG LÚC ...như thế đấy!

                                                                                 

                 

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ: Thương Giang_phổ nhạc & trình bày: Dzuylynh 
Album Theo dấu thời gian 


có những lúc chẳng dấu nổi buồn vương 
khi chúng mình hai phương trời ngăn cách 
em dòng sông gặp anh người lữ khách 
dừng gót phiêu du sau thử thách bao lần... 

có những lúc sao chợt thấy ngại ngần 
câu thơ gửi mà lòng ngân tiếng vọng 
anh gần đấy mà xa xôi ảo mộng 
thực trong thơ lại xa cách giữa đời 

có những lúc lòng trống vắng đơn côi 
anh nhẹ đến với tình người tri kỷ 
khúc ru em bài ca xa vạn lý 
vượt trùng dương đến em những ngày đầu 

có những lúc em đã tự hỏi lòng 
cảm xúc ấy biết gọi tên sao nhỉ 
có phải chăng hương tình yêu thi vị 
anh đã về từ trong giấc mơ em... 









4/25/2015

Vô Nhiễm

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Miên Khách | nhạc & trình bày Dzuylynh
album Trở Về Tỉnh Thức April242015



Có phải em là bụi trần vô nhiễm
Để sa mù trôi về cõi thiên thu
Bờ xanh kia thoáng hiện bên ánh nguyệt
Chốn đồi hoang ta ngộ chứng thiên đàng..

Từ sâu thẳm xuyên qua bình nguyên tối
Em ẩn trong màu hư ảnh vô biên
Nghe dư âm vầng nhật lệ rơi mất
Từ khi em là nguyệt tận mưa thu

Trời quanh ta nghe hư ảo như say
Cả màu mây bay vần vũ mưa đời
Em vẫn nguyên cung đàn xưa âm cũ
Mang kinh khổ rót vào lòng bình yên..

Tạ ơn em thân trong ngần vô nhiễm
Thức cùng ta suốt trọn giấc mơ đời
Ngã trong mê thân trôi miền vô thức
Chấp thu tâm như một đóa vô thường ...











4/23/2015

Kiếp Lưu Vong

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


Tác giả diễn đọc: Dũng Phi Hổ
Nhạc & trình bày Dzuy Lynh



Em hỏi tôi: Sao thoát kiếp lưu vong?
Tôi cười buồn, tôi đâu hơn gì thế
Đôi mắt nàng buồn ướt hai dòng lệ
"đến bao giờ dân tộc được tự do"?

Đến bao giờ dân tộc được tự do?
Khi cộng sản vẫn còn cai trị?
Tiếng gọi công dân rơi vào cơn mộng mị
của vòng quay cơm-áo-gạo-tiền

Em nhìn tôi xem: khác gì kẻ điên?
Sống kiếp lưu vong ngay trên đất mẹ
Dòng đời vẫn trôi: Tôi cúi đầu bàng bẽ
Dân khí cạn rồi?

Còn nhớ chăng tiếng trống Mê Linh?
Và xương máu tiền nhân khai hoang mở nước?
Lẽ nào ta mãi sống đời bạc nhược?
Để cộng nô kia mãi mãi đọa đày?

Đến bao giờ Hoàng Kỳ tung bay?
Thoát kiếp lưu vong, tự do mang về tới?
Câu hỏi này sao tôi đáp nổi?
Đồng bào ơi: Cùng đáp thay tôi.












Người Em Gái Dakbla

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ mx Lê Hằng Minh | nhạc & trình bày mx Dzuylynh



Dừng chân nhặt cánh hoa hồng
nhớ người em gái trên dòng Dakbla 
xuân sang rồi đến đông tàn 
quan san cách trở đôi đàng ngàn thương 

Tôi đi chinh chiến muôn phương 
môi em vẫn mọng vẫn hường ấy chăng... 
Vì tôi là lính áo rằn 
ra đi nào biết mấy trăng mới về 

Bởi vì em quý hoa hồng 
nên trời bắt phải chờ trông 
Vì hồng nhiều gai lắm 
hợp rồi vẫn là không 

Kontum mấy dặm sơn khê 
lều khuya rét mướt gió về chơi vơi 
Nhớ em đếm tiếng sương rơi 
sương bao nhiêu giọt buồn ơi là buồn










Bye John

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài đọc)


truyện ngắn TN Nguyễn . diễn đọc Dzuylynh


Tuần qua, tôi có mặt thường xuyên ở bệnh viện, khu Săn sóc đặc biệt . 
Cậu em trai, do biến chứng của một sự nhiễm trùng tuy không nặng mà đưa đến tình trạng nguy kịch phải đưa vào đấy. 
Vì là khu Săn sóc đặc biệt nên tất cả thân nhân phải ngồi chờ ở phòng đợi. Việc vào thăm rất giới hạn... Ai cũng lo lắng, nét thấp thỏm hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người... 
Một buổi tối, tôi nghe có tiếng người đàn bà Việt Nam nói chuyện bằng điện thọai về tình trạng của 1 người bệnh... 
Sáng hôm sau, khi tôi đang ngồi trước computer của Phòng đợi, thì người đàn bà ấy đến bắt chuyện với tôi.. 
Tôi vội vàng đứng lên mời chị lại ngồi ở hàng ghế gần đấy và bắt đầu hỏi thăm chị. 
Đó là một phụ nữ trạc độ 50, nét mặt khá khắc khổ . 
Chị kể, không 1 giọt nước mắt, với vẻ mặt rầu rầu . 
Vài hôm trước đó, cậu con trai út 22 tuổi của chị than mệt, được đưa vào bệnh viện tỉnh thì tim bị suy, chuyển đến bệnh viện ở trung tâm thành phố thì tim coi như đã hư hại nặng, không còn khả năng hồi phục. 
Mọi chuyện diễn biến quá nhanh, không ai biết được nguyên nhân . 
Vì cậu bé còn quá trẻ nên nhóm bác sĩ động lòng, dùng tất cả máy móc nhân tạo duy trì sự sống cho cậu, với hy vọng rất mong manh là cậu có thể nhờ sức trẻ mà may ra không chết... 
Người mẹ hiểu là mạng sống con mình như chỉ mành treo chuông. Chị ở lại bệnh viện cả ngày lẫn đêm . 
Và chị không khóc, nét mặt khá bình tĩnh . 
Nghe chị nói mà tôi đau nhói lòng . 
Vì nỗi đau của một người mẹ sắp mất con, ngồi nhìn con mình đi dần vào cái chết, còn gì đọan trường hơn ! 
Tôi ngậm ngùi chia sẻ cùng chị, mong mỏi hết lòng là những lời an ủi của mình sẽ xoa dịu được phần nào nỗi đau của chị...Rồi lo lắng, tôi ngỏ ý đi mua thức ăn cho chị. Chị nói giờ chị chẳng biết đói là gì. Người cứ trơ ra như vô cảm. 
Tôi xốn xang, chẳng biết việc gì mình có thể làm được để chia nỗi khổ với chị. Tôi hỏi chị có cần vật dụng cá nhân gì thì tôi sẽ mang vào. Chị bảo không cần thiết. Thế là tôi chỉ biết ngồi nói chuyện, lắng nghe và an ủi chị. 
Qua lời chị kể, đây không phải là lần đầu tiên chị ngồi trong bệnh viện khi thân nhân hấp hối, chồng chị cách đây 2 năm cũng chết về bệnh tim và trong quá khứ, đứa con trai 2 tuổi của chị cũng chết vì bệnh tim... 
Chị nói, vẫn với giọng bình thản nhưng tôi thì bàng hoàng...Bàng hoàng vì hiểu ra sự trầm tĩnh của chị ! Và có lẽ cuộc đời của chị còn có những thăng trầm khác, bên cạnh nỗi khổ mất chồng, mất con chăng ? 


Từ đó, mỗi khi chị vào phòng đợi là hầu như đều đảo mắt tìm tôi .Và tôi luôn đứng lên, tới ngồi cạnh chị. 
Đến xế trưa thì tôi xin được đi cùng vào thăm cháu John, con chị . 

John nằm ở khu Săn sóc đặc biệt dành cho những bệnh nhân về tim mạch, những bệnh nhân với tình trạng cực kỳ nguy kịch nên người nhà có thể vào thăm bất cứ lúc nào. 

Tôi xúc động và đau lòng khi nhìn cậu bé 22 tuổi nằm bất động, với một lọat máy trợ sinh gắn vào người. Bên dưới chiếc mặt nạ mang dưỡng khí, tôi nhìn thấy một khuôn mặt trẻ thơ tròn trịa với hàng mi rậm...Cậu nằm im lìm, chỉ có những nhịp thở nhân tạo bằng máy thoi thóp... 
Vì bác sĩ cho biết, có thể cháu vẫn còn nghe được nên tôi khuyên chị hãy nói chuyện với cháu. 

Chị đến cạnh, xoa tóc con và lập lại nhiều lần điều chị muốn nói, bằng tiếng Anh , chị mong cháu khỏi bệnh và trở về với chị, đừng bỏ chị. 
Tôi nghe mắt mình cay. Và đặt tay vỗ thật nhẹ lên chân cháu, tôi nói rõ to < You will be OK, John! > mà không cầm được nước mắt . 
Dẫu biết tình trạng cháu khó qua, tôi vẫn muốn động viên cháu hãy gắng lên trong cuộc chiến đấu với tử thần và bằng nỗi thương cảm, tôi muốn trấn an cháu.... 
Sau đó chúng tôi đi ra. 

Hình ảnh của John vẫn còn đọng mãi trong tâm trí tôi . 
Những ngày sau, trở lại công việc, tôi phải tạm ngừng việc thăm nuôi ở bệnh viện 3 ngày . 
Và tôi hỏi thăm tin tức của John mỗi bữa, qua thân nhân của mình. 
Ngày đầu tiên, nghe nói John có đỡ hơn 1 chút, rất ít, so với tình trạng của cháu. Tôi thầm cầu nguyện cho cháu, như điều chị Mừng cầu khẩn, mỗi ngày cháu sẽ đỡ dần, dầu thời gian ấy có kéo dài đến đâu chăng nữa. 
Ngày thứ 2 tình trạng trở xấu hoàn toàn. Não của cháu đã không còn họat động. Mọi hy vọng coi như không còn, nhưng chị M vẫn chưa muốn rút máy trợ sinh của cháu, chị muốn đợi cho đến khi toàn thân cháu thật sự chết hẳn . 
Tôi cảm thấy rất buồn. Tôi muốn có thể đến bệnh viện ngay để gặp chị, gặp John trước khi họ lìa nơi ấy, nhưng công việc không cho phép 
Tôi nán thêm 1 ngày nũa, lòng càng lo âu, sợ không còn cơ hội gặp chị 
Ngày thứ 4, tôi trở lại BV, sau khi thăm em mình, tôi vội vàng đi tìm chị. 
Chị và thân nhân đang ngồi trong 1 phòng đợi nhỏ, 
Thấy tôi, chị nói, vẫn bằng 1 nét mặt bình thản . 
_ Đã 10 ngày trôi qua, mọi phương cách đã được sử dụng, nhưng giờ thì phải chấp nhận thôi . 
Tôi nói chuyện với chị và gia đình. Mọi người trao đổi trong sự trầm lắng ... 
Nỗi trầm lặng của chị khiến cho tận đáy lòng, tôi thương chị vô hạn. Hình như nỗi đau điên cuồng, vật vã của người mẹ đang được nén lại, dằn xuống, nhưng có lẽ khi mọi việc xong xuôi, trở lại căn nhà của mình, thiếu tiếng con, lúc ấy nỗi đau mới tuôn tràn, bùng vỡ. Và lúc ấy chị chỉ có 1 mình ! 
Tôi chỉ bíết dấu tiếng thở dài. 
Tôi từ giả chị, hẹn lát sau trở xuống . 
Trên đường lên lầu, một bác sĩ giải phẫu đi ngược hướng ngang qua tôi. Đôi kính cận, chiếc nón của phẫu thuật viên vẫn còn trên đầu, dáng nguời gầy cao lướt nhanh, như rất thân thuộc, chợt làm trái tim tôi thắt lại. Quá khứ thóang hiện về khiến trái tim tôi lỗi nhịp... 
Lớp bụi mờ của ký ức được xóa đi, tôi chợt trở về với những khung cảnh thân quen, ở đấy tôi đã chứng khiến cảnh hấp hối của nhiều người khác, ở đấy tôi đã luyện cho trái tim nhạy cảm của mình bình tĩnh. Nhưng hôm nay, giữa bệnh viện xứ người, sao tôi thấy lòng mình lại ray rứt vì chuyện của mẹ con chị M quá đỗi ... 

Hai tiếng sau tôi quay lại . 
Căn phòng dành cho gia đình chị M. vẫn còn để đèn nhưng không có ai . 
Tôi đứng tần ngần một lát rồi không hiểu sao tôi thẫn thờ đi lần đến khu Săn sóc đặc biệt nơi John nằm. 
Cửa đóng. Tôi ngừng lại lưỡng lự. Tôi muốn vào thăm John lần cuối, để lỡ ra không còn dịp. Nhưng tôi ngần ngại, tôi ngại phải đẩy cánh cửa ấy. Tôi ngại, bởi tôi cũng chỉ là 1 người xa lạ. Và 1 người xa lạ xin vào thăm cháu khi cháu sắp chết và nằm đó 1 mình, liệu điều đó có nên hay không ? 
Tôi đi qua đi lại trước cánh cửa, không biết phải quyết định thế nào. Cuối cùng tôi lại gần, đẩy cửa buớc vào . 
Tôi nói với người y tá ngồi ở chiếc bàn sau cánh cửa là tôi muốn chào John lần cuối. Người ấy hỏi tên tôi và quan hệ của tôi đối với John. Tôi rất ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời, tôi là bạn của mẹ cháu . 
Người y tá bảo tôi chờ 1 chút để cô đi hỏi ý gia đình John. 
Tiếng của chị M vọng ra, đồng ý cho tôi vào. 
Thì ra tất cả thân nhân đang đứng cạnh giường John và 1 chiếc màn được kéo lại chung quanh họ. 
John đang trút những hơi thở cuối cùng! 
Và như một sự tình cờ lạ lùng, tôi lại cũng có mặt . 
Tất cả máy móc đã được gỡ ra. Chị M. đứng cạnh, xoa bóp cánh tay con. Đôi môi John đã tím xạm. 
Chị M. nói với tôi, giọng bình thản <Trái tim còn đập, rất yếu...> 
Tôi thở dài. Cảm thấy một linh hồn mong manh đang bay lên, rời bỏ thân thể giá lạnh, buớc qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, buớc vào cõi hư vô. 
Tôi lại đặt nhẹ tay mình lên chân cháu và vô thức tôi lại nói với cháu câu nói hôm nào <You will be ok, bye John ! > và tôi nghẹn lời, bật khóc . 
Lúc ấy, chị M. chợt quay lại ôm vai tôi. Tôi ôm và vỗ nhẹ lên vai chị.. 
Chúng tôi đứng như vậy khá lâu... 
Lát sau, tôi lặng lẽ bước ra khỏi phòng . 
Tôi cảm thấy những bước chân mình nhẹ như không còn trọng lực, như hụt hẫng. Có lẽ vì tôi chưa kịp quen với cảm nhận, cái chết thật đơn giản và kiếp người sao ngắn ngủi, phù du và tạm bợ. Cũng có thể vì trong đầu tôi vẫn còn vọng mãi câu tôi đã nói với John, điều tôi tha thiết mong mỏi cho cháu, < Bye John ! Ở cõi vĩnh hằng, mong cháu ngủ mãi, giấc ngủ thật bình yên , ....>. Và đồng lúc, trong tâm tôi cũng chợt hiện lên hình ảnh của chị M. một mình trong ngôi nhà, đơn độc ngồi khóc con... 
Lòng tôi thắt lại . 
Hình như bên ngoài trời đang trở gió, mùa lạnh đã về...... 








4/20/2015

Xin Tạ Ơn Người Gìn Giữ Non Sông

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài thơ)


thơ tân hình thức dzuylynh | thiênthanh diễn đọc



bưng biền gió cát, rừng thẳm non cao
sông dài biển rộng, thành thị thôn trang
từ giả mực xanh giấy trắng, xa tuổi thanh xuân một thời hoa mộng
các anh đi canh giặc đuổi thù, giữ gìn từng tấc đất quê hương
tổ quốc danh dự trách nhiệm mang nặng trên vai những đứa con Mẹ ViệtNam
những mũi tên bất khuất kiêu hùng bật khỏi cánh cung thời lọan
hun hút lao theo vận mệnh trầm luân đất nuớc
bốn vùng chiến thuật đã hằn sâu dấu giày người đi giữ nước, dựng lại màu cờ
để rồi có một ngày gãy cờ, bẻ súng, rơi gươm, chinh bào rách nát
anh hùng ngã ngựa, đồng đội tác tan...
anh còn sống, dẫu chưa tròn nghiệp nhà binh
anh đi vào chốn lao lung tù ngục
nung nấu căm thù giặc Bắc tràn Nam
nuốt lệ làm quên, chẻ máu nuôi hờn sau song cửa ngục
anh người về một bóng ma trơi,
lang thang tìm con thơ vợ trẻ thất thểu xó chợ đầu đường sau ngày nước mất nhà tan

anh ngủ quên một giấc thiên thu
hận Bến Hải khí chập trùng biên ải
còn vẳng bên tai lời đạn xé bom gào, tiếng nấc cụt ngắt ngang dương thế
hồn oan tử sĩ rền rĩ than van trong gió giật mưa giông bãi hoang tàn chiến địa

chúng tôi thức trọn mấy mươi năm để lật lại từng trang quân sử
để nghiêng mình thương tiếc những anh linh
để ngẩng lên kính cần nâng tay
cánh tay phế tích thăng trầm một thời quân ngũ năm xưa
chào kính hương linh những ngưởi đi không trở lại
đồng đội cũ trở về không trọn vẹn hình hài cha ban mẹ dưỡng chín tháng cưu mang

tất cả đã trôi vào giòng sông dĩ vãng đau thương
nhưng chưa ai quên
và chúng tôi vẫn nhớ
dẫu cuối đất gầm trời lang bạt tha hương viễn xứ
dẫu còn vất vưởng bi thương nương hơi thở hắt tháng ngày tàn
ở địa ngục trần gian bắc trung nam cố quốc
nơi phương đông không có ánh mặt trời
nơi hai chữ tự do là ảo vọng
đêm tưởng nhớ thắp nén tâm hương ngưỡng vọng
xin tri ân những anh hùng mạt vận mà muôn năm khí phách mãi không tan với hồn thiêng sông núi
cái siết tay thật chặt, một vòng ôm nồng nàn, một niềm tin quang phục
đến các anh những đồng đội cũ
đến những người mà tổ quốc muôn đời tổ quốc ghi công
xin tạ ơn Người Gìn Giữ Non Sông


đấtthahương Thanksgiving Nov.22.2012. dzuylynh







Gửi Nắng Cho Em

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


Album Lệ Tým
sáng tác & trình bày dzuylynh



gửi nắng cho em giữa ngọn lửa Hạ
nơi anh trải vạt nắng lụa hong tơ
để em thôi ngồi đếm những hạt mưa ...
võng trưa ru hời câu hát đò đưa
gửi nắng cho em bớt đời hiu quạnh
song thưa mây trắng lạnh bụi vô thường
gửi chút yêu thương cho em ấm tình tha hương
gửi chút tơ vương cho em nối khúc duyên thừa...
lời hát gọi mưa quên thời bão nổi
lời hát gọi con nắng mới lên đời
điệp khúc nhặt khoan gửi lời theo nắng
nhặt nắng Hạ sang gửi về cho em
lời hát sầu khơi nỗi hờn viễn xứ ...
thôi thì cũng đành vọng khúc Tương Như
gửi nắng gửi thương theo tình lữ thứ
gửi nắng cho em sưởi ấm mộng Xuân thì













4/18/2015

Qua Không Có Bậu Sầu Nghiêng Núi Đồi


(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ trúclan.19. Juni 2012 | nhạc. hòa âm. trình bày dzuylynh. July 9.2012



Nhớ câu vọng cổ năm xưa
Qua cùng bậu hát lúc chưa lấy chồng
Bây giờ bậu đã sang sông
Mười hai bến nước bậu không trở về

Sông vàm bậu ở trên ghe
Vô tình xuôi ngược qua nghe bậu cười
Qua về kêu mãi bậu ơi !
Như chim bìm bịp kêu nơi cửa vàm

Lục bình một gié trôi ngang
Bậu qua bên đó không màng về thăm
Cửa vàm qua đợi quanh năm
Qua thương nhớ bậu như tằm nhớ dâu

Hôm qua nghe tiếng đờn bầu
Nghe câu vọng cổ dạ sầu tuôn rơi
Bậu đi ngang chỗ qua ngồi
Thân qua ở lại hồn thời bay theo

Vàm sông trôi dạt cánh bèo
Bèo tan, bèo hợp, bèo leo mạn thuyền
Bậu qua bên đó bình yên
Qua không có bậu sầu nghiêng núi đồi













4/15/2015

Thiên Thu

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Phạm Quang Trung | nhạc & trình bày Dzuylynh
April 15.2015 -  Xin mượn khúc thiền thi này từ thi sỹ Phạm Quang Trung
để cúng dường giác linh thầy bổn sư của Dzuylynh / Bồ Tát Thích Quảng Đức đóa Vô Ưu, người đã thiên thu bụi mờ vào một mùa Pháp Nạn năm xưa...



Trong tay
bụi đỏ sương mù
mở ra thấy vết thiên thu ngậm ngùi
vàng phai mấy cánh hoa rơi
tô lên hoang phế mồ côi nấm mồ


Tiếng chuông nằng nặng tạnh khô
câu kinh điệp khúc mơ hồ chiêm bao
xe lăn dốc chậm nơi nào
hồn ai vấp ngả mà đau điếng chiều


Chim buồn gõ cửa tịch liêu
cánh càn khôn mở tiêu điều thập phương
gió len hoa cỏ ven đường
ngả nghiêng nghiêng ngả vô thường không hay


Cuối non ngày tiễn chân ngày
rêu phong mấy thuở ngõ dài vô tâm
trắng bay tiếng gọi về thầm
trắng bay lại trắng ngàn năm không mầu








4/14/2015

Huyễn Ngộ

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Nguyễn minh Hải | nhạc & trình bày Dzuylynh



trăm năm một thoáng bụi trần
hóa thân thành yếm lụa đào em mang
bao giờ áo rách tình phai
em đem áo mỏng về phơi cửa thiền...

nửa đêm thấy nắng bên thềm
ngỡ em ngồi tắm quên cài then khuya
u mê lạc lối ta về
ngẩn ngơ ngồi đứng bên bờ tử sinh
áo xưa còn dấu mùi hương
nhìn quanh trăm ngã vô thường dọc ngang

tỉnh ra...đèn nến hai hàng
tâm mê, kinh lạc, chuông tràn, kệ sa!
trầm luân từ bước em qua
vết sâu hằn yếm lụa nhòa chưa phai...


April 142015












4/13/2015

Chốn Bình An

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài đọc)


thơ dzuylynh . trình bày thiênthanh 



là duyên gieo nẩy hạt ưu đàm 
là nghiệp phát đảnh tâm vô lượng 
những đứa con của Phật lên non, lưng khổ hạnh đeo mang chữ vạn 
những con chiên của Chúa xuống thuyền, nặng trên vai thập giá ra khơi 
chúng ta đến từ ta bà thế giới 
chúng ta đi từ vạn cõi hồng trần 
điểm hẹn là vô ngã hư tâm 
đêm sương lạnh mặc trầm em dò tầm con chữ 
ngày nắng hanh suy tư tôi đón sóng thanh âm 
chúng ta đi đi những bước âm thầm 
tinh tấn vững trên bậc thềm Bi Trí Dũng 
giữa đất tha hương, cuối buổi thăng trầm thời mạt pháp 
mõ nứt, khánh sờn, bồ đoàn rách, hài cỏ tưa, Y Phật ướt mưa 
thời nhất Tự nhất Sư - một Cha một Chúa một Nhà thờ 
vẫn có trống bát nhã âm xoay chườm lá bối, 
vẫn còn chuông giáo đường tỉnh thức vọng ngân nga 
em đeo thánh giá vào chùa lễ Phật 
em lần chuỗi tràng nhập thất giáo đường 
áo trắng bắt mạch kê toa bổ tâm dược thang hồng liên đóa 
áo lam tĩnh tọa trước trầm nhang hương tỏa niệm di đà 
ánh từ quang sáng soi huệ trí, đóa sen hồng mẫn giác thênh thang 
nguyện hiến dâng tình yêu thương cho muôn loài tâm lạc 
nguyện cúng dường ý thành cho vạn chúng thân an 
y chánh niệm như nhiên hướng về chốn yên bình 
sẽ hết đêm đen đã trời trở lại bình minh 
sẽ ngũ sắc quang đã chan hòa thân tâm ý 
Bát Nhã thuyền rồi xa bờ bến lạc, cách cõi tục mê 
giữ tâm tịnh gõ cửa bình yên, nhà bình yên sẽ mở 
hãy thôi đừng khép hờ mê cổng ái ố sân si 
kia bờ tử sinh nào có ý nghĩa chi 
này an lạc quốc ngõ đi vào chánh đạo 
xả buông thôi, rời tạp niệm cõi huyễn giả vô thường 
thảnh thơi dưới liên đài hồi hướng khúc tâm ca... 


Half Moon Bay.California.Mar 2.2013.dzuylynh










Giai Điệu Phù Trầm






trên tay cầm nhánh chiêm bao 
bẻ tôi... tuốt ngã... ta đào mộ ta 
mở nồi, trời địa võng ra 
úp vung đất, hốt thiên la lợp nhà 

lang thang ngụp lặn ta bà 
thi cầm phiêu lãng giang hà tiêu dao 
hoang sơn tâm bão thét gào 
sử ca lạc phách, đạo ca lạc hồn 

biển dâu tơi hột dại khôn 
vỗ đàn vỡ khúc vô ngôn bàng hoàng 
nhón tay vít xuống thiên đàng 
kiễng chân địa ngục trần gian lạc loài 

mộng du cỡi hạc lên đoài 
hồ trường dốc cạn mệt nhoài giả thân 
gác chân lên nửa vầng trăng 
dỗ em thức ngủ nguyệt cầm tri âm 

triều âm gió cát rì rầm 
ru em giai điệu phù trầm chơi vơi 
sóng tình trong đục trùng khơi 
hụt hơi niệm khởi ý bơi lạc giòng 

tịnh vân mây trắng thong dong 
phù sinh một kiếp bềnh bồng chênh vênh 
tịnh thư chìm nổi ngông nghênh 
phù trầm hắt bóng miếu đền hư không... 


vịnhnửavầngtrăng.thượngtuầnthángbahaimườiba.dzuylynh 







4/12/2015

Hát Trong Mùa Xuân Điên

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


sáng tác & trình bày Dzuylynh
(tặng caonguyên.binhbét.thiênthanh.hoànghoa.saolinh.bùihồnglĩnh.cátly.tốngđính.óbiển81.minhhải)



Khi Quê Hương vẫn còn điêu tàn
Khi đất Mẹ vẫn còn tan hoang
Ngày nào sài lang còn đày đọa lê dân
Thì lòng căm hờn trong ta còn sục sôi ...

Đứng lên đi! dù chỉ đứng một lần!
Hỡi những anh thư giống nòi Tiên Long
Thét lên đi! dầu chỉ thét một lần!
Hỡi những anh hùng hào kiệt phương Nam!

Hát Trong Mùa Xuân Điên
Ngồi mà chi ôm nỗi muộn phiền?
Hát Trong Mùa Xuân Điên
Lấy cung đàn mà xé nát xiềng gông...

Lời tha hương chẳng là câu đồng vọng!
Huyết lệ nào thay tiếng thét xung phong?
Có ai không? Từng đêm trường thao thức...
Có nghe chăng lời hịch phá bạo xâm!

Hát Trong Mùa Xuân Điên! hát trong mùa xuân điên!
Âm vang dội sông biển, giọt lệ hờn rưng rưng
Âm vang tỏa núi rừng, vết thù hằn trên lưng
Hát Trong Mùa Xuân Điên! hát trong mùa Xuân điên!

Hát Trong Mùa Xuân Điên!
Đứa con xa trở về, vang tiếng cười ngạo nghễ
Bức dư đồ giang san, vẽ Bắc Trung Nam liền giải
Khúc khải hoàn vang dậy!
Quân reo...
Cờ Vàng bay!


* chữ Cao Nguyên
đất tha hương. hoànghoalũng . 12/4/2015. dzuylynh













4/10/2015

Du Ca

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Cao Nguyên | nhạc & trình bày Dzuylynh


anh - chiếc đàn guitar
em - một cây sáo trúc
ta - dòng thơ ngạo cuồng
đã lên đường du ca!
1-
hát cho rừng núi nghe
hát chờ đêm bạn về
hát quên ngày hoang vu
hát giữa thời hôn mê!
hát cho đồng loại nghe
hận thù và dối trá
hát cho bạn bè vui
vơi đau thương ngậm ngùi!
2 -
thuở ấy thơ ta - lời trộn lửa
cung đàn anh - nửa máu nửa hồn
tiếng sáo em - chập chờn tiếng khóc
rong lời ca vào đêm vô biên!
hát trong mùa Xuân điên
hát giữa Hè đỏ lửa
hát trên miền cao nguyên
hát bên niềm cô đơn!
3 -
đàn anh vỡ trong đêm thoát ngục
cây sáo em chìm vực trùng dương
ta vỗ tay không - hát lời thao thức
hát nhớ núi rừng - mênh mông quê hương!













4/09/2015

Người Về

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Cao Nguyên | nhạc & trình bày Dzuylynh
April 9.2015



người về vui với lòng ta chút
giữa tháng Tư buồn chuyện điếu tang
nhìn vết đạn xoáy bên vành ngực
gọi chào nhau nghẹn nỗi sa trường

còn có gì đâu mà khoản đãi
ngoại trừ dòng chữ rót đau thương
ly biệt xin thôi đừng nhắc mãi
buồn nẫu lòng ta hoài cố hương

người về cũng chỉ là nhân ảnh
ly rượu mời sóng sánh khói hương
Xuân muộn hay trời Đông Bắc lạnh
mà hoa chạnh nở đóa vô thường

tiễn người buồn không đưa tay vẫy
sợ lệ trào biết lấy chi đong
mà tim ta như người thấy đấy
nước mắt hòa theo máu rưng rưng!













4/08/2015

Tịnh Yên

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Phạm Quang Trung | nhạc & trình bày Minh Văn Dzuylynh
album Trở Về Tỉnh Thức


Non cao thạch động sư thiền
chim reo tiếng kệ vô biên lượng từ
nửa tờ kinh mở tâm tư
chầy ngân kình vọng thực hư bên đồi
mầu mây sương khói buông lơi
áo nâu sóng gợn gió dời bụi xa

lũng sâu vực đá nhành hoa
sắc hương thuở nọ cũng là sắc không
lạch khe suối bạc mơ mòng
đưa tang chiếc lá giữa giòng phù sinh
trên tay giọt lệ u tình
xót thương thế giới vô hình vô chung

tà dương hẻm núi ven rừng
hàng phong thu nhuộm mấy từng thiên thu
suối vàng biển lá phù du
cánh chim vụt biến mịt mù lẻ loi
thiền môn cửa khép lâu rồi
hạt mưa ngấn lệ nào rơi lạnh lùng











4/03/2015

Giai Điệu Tháng Tư

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


sáng tác & trình bày Dzuylynh


một nốt trầm... úp lên cung, nhấn chìm ngày tháng lao lung
một nốt giáng... xuống thân Em người viễn xứ lưu vong
một nốt thăng... tiễn đưa Anh oan hồn tử sĩ
một nốt đen... liệm xác Mẹ... liệm xác Mẹ Việt-Nam bi thương!

một nốt trắng, kết vành khăn tang tổ quốc
một nốt lặng, ngưng nỗi hờn vọng quốc bốn mươi năm
mây xám buồn xòe tay bóp chặt phím gió
tiếng đàn đêm như tiếng khèn khóc lá xa rừng
ta chừng nghe lời quạ sám hối trên non...

đêm Tháng Tư rền tiếng dế than mỏi mòn
đám mây đen nhuộm u ám nửa vầng trăng
sao giai điệu hoài nức nở băn khoăn?
sao cung điệu còn hằn dấu thê lương?
sao cung điệu còn vật vã giữa canh trường!

một dấu luyến, cho ngọt lời ca dao Mẹ
nhủ trăm con luân lạc nửa kiếp thiên di
một dấu hoàn, nhắn gửi những đứa con yêu
nhớ quay về khởi từ một chốn ra đi...

một dấu bình, mong ngày an hòa không xa
một dấu coda, gọi ta về lại chốn quê nhà
giai điệu buồn gọi hồn thiêng núi sông
giai điệu buồn... mặc khải Tháng Tư Đen!


Half Moon Bay. California April 3 2015. Dzuy Lynh














Tháng Tư Trở Về

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ đônghương.nhạc&trìnhbày dzuylynh 


tháng Tư sỏi đá đứng, ngồi
mở thao láo mắt nhìn người nhón chân
trở về quê Mẹ, phân vân
còn nghe đạn réo bom gào quê hương

*
tháng Tư tảo mộ chiến trường
xác ta, xác giặc... hố hầm ngổn ngang
bầm khô máu áo bạn thân
mũ vương rào kẽm, hào giăng đế giày

*
tháng Tư tang trắng màu mây
trên đường cỏ phủ mồ ai nhang tàn
tôi quanh co lối nghĩa trang
nghe đàn dế kể, nửa đêm hồn về

*
tháng Tư anh ở, em đi
cha buồn, mẹ khóc, chia ly một đời
biển xanh sóng vẫn ru hời
tội con đói lạnh, sữa vơi cạn dần

*
tháng Tư khoé mắt lệ rưng
rơi trên vai áo người thương, mẹ già
chuyến tàu tách bến, rời xa
lưu vong này biết chắc là... nghìn thu

đht