Người Gỗ này mười năm bị lãng quên trong một góc phòng đầy bóng tối. Một lần chú Triết ghé thăm nhà phát hiện và mang ra ánh sáng. Như chú ấy mô tả, khi đặt trên bàn, Người Gỗ cúi gầm mặt vì choá mắt. Nhưng trong lúc "buồn so như định mệnh từ lát cắt đầu tiên" đó, Người Gỗ chợt nhớ lại tiền thân của mình hơn ngàn năm trước đã từng có một thời oanh liệt làm cọc gỗ trên sông Bạch Đằng đục lũng thuyền quân Nam Hán năm 938.
Từ một vật kỷ niệm buồn ảm đạm không được chọn để trưng bày trong phòng khách, Người Gỗ trở nên một nhân vật quan trọng trong cuộc sống của nhiều người. Cảm kích từ suy nghĩ phong phú của chú, tôi viết một đoạn thơ này. Rồi chú ra đi nhưng để lại Người Gỗ một mùa đông hạnh phúc tưởng đã mất từ xa xưa ấy. Mùa đông trở về, post lại đoạn thơ để nhớ một mùa đông.
( Trần Trung Đạo )
(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
thơ Trần Trung Đạo | nhạc & trình bày Dzuylynh
album Hương Thời Gian Nov.30.2014
Ta mười năm bụi đóng
Trong góc phòng lãng quên
Một lần ngươi ghé lại
Ta biết mình có tên
Cám ơn người thợ khắc
Ban cho ta hình hài
Dù “buồn so định mệnh”
và “gục đầu” nhớ ai
Cám ơn ngươi nhắc nhở
Ta biết mình từ sông
Bạch Đằng Giang lửa khói
Có còn nhớ ta không?
Ta “tiền thân cọc gỗ”
Nhưng vẫn còn trái tim
Còn hơn bao nhiêu kẻ
Tâm hồn là gỗ lim
Góc phòng ta lại vắng
Từ sáng sớm mùa đông
Mai này ngươi trở lại
Mang ta về với sông.
No comments:
Post a Comment