12/22/2014

Giáng Sinh An Lành _ Chúc Mừng Năm Mới 2015






Dzuy Lynh thân, kính chúc quý tao nhân mặc khách, thi hữu, văn nghệ sỹ cùng bửu quyến một mùa Giáng Sinh 2014 An Lành
Năm Mới 2015 Hạnh Phúc Thịnh Vượng 





We Wish You A Merry Christmas












12/19/2014

Phù Trầm

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ phùvân . nhạc dzuylynh . trình bày thiênthanh.dzuylynh
album Bài Thiền Ca Cho Em


hãy như ngọn triều âm
âm thầm và lặng lẽ
phủ mình lên cát nghe lời biển hát
biển hanh hao
không còn hát ru
đá xanh xao muối trở ngọt ngào
mật ngọt trở thốt nhiên đắng nghét
dưới đáy phù trầm bão tâm gào thét
phi lao rì rào chênh chao con gió
em đừng nói gì lời thương khó
thập tự giá đóng đinh niềm tin
an bình và vĩnh cửu
lời vô ngôn sao niệm trùng trùng khởi
ngã tâm hư sao điệp điệp phù trầm
đáy vực rì rầm vọng âm lời sóng
biển vỗ về kể lể thong dong
lắng lòng
ngồi yên như đá
lặng lẽ như nhiên
nghe sương rơi từng giọt ngoan hiền
ngòai hiên vắng nở tým hoa cà một đóa
nâng trên tay ngỡ cánh nhất chi mai
tam muội hỏa thay củi tùng hiển hóa
cũng thay trà tỉnh thức mấy lần đêm
ngồi gật gù chờ tiếng chim gọi sáng
để giật mình bàng hòang
thấy sao mai rụng ngã bên thềm
sao đã tắt và đêm đã tận
tiếng chim khuyên nhắn lời mách bảo
phù trầm phù trầm rong tảo trăm năm
uyên nguyên
ẩn tàng
hóa hiện
em
biển
cát
đá
rong
tảo
hư hao... phù trầm


thảovânamthángnămngàyhaimươilămhaimườihai.phùvân








Người Tình Quê Hương

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài ngâm)


thơ Tóc nâu . dzuylynh diễn ngâm 



Tô vẽ những gì trên tranh nhớ 
Sắc nét màu gì cho dịu êm 
Con tim thầm lặng như thế đó 
Giai điệu nguyên sơ tựa miếu đền. 

Khung trời tháng tư nay bát ngát 
Nắng tròn hôn nụ cánh hoa tươi 
Ta vẫn bước mòn đường vạn lối 
Chẳng khúc quanh nào được chung đôi. 

Hỏi hồn có dại vương sương lạnh 
Có trắng đêm thâu mộng khúc sầu 
Lay lắt gió, từng chiều hiu quạnh 
Khi tháng tư về, ai nhớ nhau? 

Tháng tư ngâm mãi bài viễn xứ 
Nát nhầu kỷ niệm, tháng tư ơi! 
Đâu ai viết lại giòng lịch sử 
Rách cả giang san, khóc mộ đời... 

Như thể trần gian Tình chỉ một 
Người tình tên rất đẹp: Quê Hương. 
Lỡ yêu từ thuở đầu biết khóc 
Xa nhau tang trắng khắp nẻo đường... 


Tóc nâu








Màu Úa

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/shared/h90kuy70dsma9i0fxusp


thơ Thy Linh . nhạc & trình bày Dzuylynh 



Anh có nghe hương thu về giục giã 
Gió heo may nhè nhẹ sắt se hồn 
Anh có thấy mây chiều giăng buồn bã 
Ánh nắng tàn vụng dại xuống mầm thương 

Anh có hay hồn thu nầy rời rã 
Dõi bóng tình rời rạc ánh hoàng hôn 
Cõi yêu đương mơ hồ soi bàng bạc 
Giữa mùa sang khơi trống vắng lạ thường 

Vâng ... Vũ trụ muôn đời rằng vẫn thế ...
Cuộc đổi thay cũng chẳng hiểu tại đâu ... 
Thương lá hoa ... thương phận buồn ủ lệ 
Gượng nụ vui ... giữa dâu bể nhạt màu ... 

Thu vàng nhé ... vàng thêm miền tâm thức 
Lá rơi đi ... rơi ... lặng lẽ thời gian 
Rồi lắng nghe dư âm tình ngã gục 
Tàn phai theo màu úa gió mưa tràn ...



Half moon Bay July 19.2011.dzuylynh







12/18/2014

Giai Điệu Mùa Đông

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


Album " Như Giọt Buồn Nhung " 
sáng tác & trình bày: Dzuylynh . 



chia xa từ dạo đông sang 
sân ga tuyết trắng ngập tràn 
điệu Jazz, Starbuck cà phê đắng 
hỏi lòng có chút bâng khuâng ? 
hỏi lòng có chút bâng khuâng ! 
tiếng Saxo gào thâu đêm 
người kỹ nữ đã say mèm 
chết lịm bên ly rượu vang 
điệu kèn băng ngang vực sâu 
tiếng nhạc ... 
khúc sầu .. 
em đâu ? 
rồi mùa đông có qua mau ! 
tóc xanh đã chớm bạc đầu 
thời gian nước chảy qua cầu 
tìm đâu tháng ngày xưa cũ ? 
điệu Jazz chìm trong mắt nhau 
điệu Jazz buồn ... 
ta mất nhau ! 


thunglũngbuồnhiu Nov.17.2011.dzuylynh







Lục Bát Ru Con

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Nguyên Thạch . phổ nhạc & trình bày Dzuylynh 
âm hưởng dân ca miền nam .Mar.16.2012 



Ầu ơi, con ngủ đi con 
Ngực cha ủ sát má non ửng hồng 
Con ơi, say giấc ngủ nồng 
Để cha còn phải gánh gồng nước non. 

Thương con bé dại tuổi son 
Cha không nỡ bỏ lên non xây thành 
Mong con chóng đến tuổi xanh 
Cùng cha chung bước hùng anh diệt thù. 
... 

Giao mùa gió chuyển vào thu. 
Ngoài kia lá đổ, điệu ru cha hò 
Hò ơ…ơ...ơ... 

Gió mùa thu cha ru con ngủ 
Năm canh dài thức đủ vừa năm 
Thu nay cũng ánh trăng Rằm 
Tình cha gãy gánh... mẹ nằm huyệt sâu 
Hò… ơ…ơ... 

Hồn em nay ở nơi đâu 
Hiện về ấp ủ hai đầu con thơ 
Ngây thơ trong nét dại khờ 
Bơ vơ con hỏi mẹ giờ nơi đâu ?! 

Sông kia khúc cạn khúc sâu 
Đời người lúc khó lúc sầu... chơi vơi... 
Con ơi, chóng lớn vào đời 
Để cha tìm mẹ, thảnh thơi về nguồn. 
Hò…ơ…hò... 

Thu sang lá tím chiều buông 
Có đôi mắt đỏ, hoà chuông gọi chiều… 









Biển Vắng (Linh Hồn Của Sóng)

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ đônghương | phổ nhạc & trình bày dzuylynh 
album Cánh thiên di . Jan.2013 



khi anh ra biển vắng 
xin nhìn phía trời xa 
em muốn anh im lặng 
nghe tiếng em vỗ bờ... 

biển chiều long lanh nắng 
hạt cát vỗ về em 
cạnh chân anh yên lặng 
hát cho anh lời tình 

nếu thấy gió ngàn rơi 
xin nhặt giùm cho em 
có thể là ánh mắt 
của tim em lạc lòai... 

lỡ ngọn triều trễ hẹn 
thì biển vẫn là em 
em là hồn của sóng 
quyện bên anh muôn đời 






Gói Thơ Vàng Ý Thắm


(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ TócNâu | phổ nhạc & trình bày Dzuylynh 
album Cánh Thiên Di |bccb| Aug 18.2012 



Ta nghe giữa bờ sóng 
Vỗ đều nhịp thiên thu 
Một ca khúc tình cờ 
Mang tên ru mùa nhớ 

Chiều thênh thang hoa vỡ 
Rơi lất phất thềm xưa 
Tương tàn với giọt mưa 
Như điểm trang lần cuối 

Dung dị tình nhắn gởi 
Chìm nổi điệu hoan ca 
Thoắt gần, lại thoắt xa 
Ta cùng người đọng cảm 

Đời phù du một thoáng 
Nhìn lại khoảng trời mơ 
Thấy đầu ngọn núi thơ 
Dải mây ngàn lơ lững … 

Tình muôn đời chập chững 
Niềm cảm xúc mênh mang 
Như gấm lụa dịu dàng 
Gói thơ vàng ý thắm… 



Tóc nâu








12/16/2014

Chỉ Là Thoáng Hư Không

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Minh Hải . nhạc & trình bày Dzuylynh
Album Ở giữa là mùa thu


 
...Sợ vườn khuya hoa tàn thêm mấy nụ
sợ úa rồi lòng hương phấn trăm năm
đêm qua đêm ôm đàn khua tiếng vỗ
sợi tơ nghiêng theo một chỗ em nằm...

nơi tôi đến mùa xuân không còn nữa
nụ xuân thì không nắng lá vàng bay
đêm đốt trắng, nghìn xuân đêm vẫn trắng
ngày theo ngày, muôn thủơ cuốn theo mây

nơi tôi đến đường xưa nay đổi lối
ngõ đi về tôi lạc cõi mù sương
đêm bâng khuâng u uất bóng trên tường
ngày lạc lõng u hoài thân đất khách

nơi tôi đến trăm ngàn đêm không ngủ
mơ hồn mình qua dáng rũ hồn thu
mơ thân quen nơi tuổi nhỏ quê nhà
và mơ thấy em về trong nắng hạ

nơi tôi đến sân trường không ngập lá
không thẹn thùng em bước nón che nghiêng
không mang mang nghe trống báo sang hè
lòng rộn rả đứng chờ ai trước ngõ

nơi tôi đến em quên lời chào hỏi
suối nhỏ buồn …nhung nhớ đã trôi đi…
của lòng tôi mang nặng những hòai nghi
ngày mới lớn chưa lần quen hò hẹn…

chưa biết đời cách biệt mấy mùa ngâu
em đem dấu tuổi xuân thời con gái
mai tôi về xuôi ngược mấy mùa sau
mai tôi về xuôi ngược mấy mùa sau...

trong hư không ta bỗng nhớ vô cùng
bước em về khua nhẹ giữa vườn khuya
mưa rất khẽ nhẹ lòng tôi rất khẽ
sợ đi rồi một chút nắng lưa thưa

sợ vườn khuya hoa tàn thêm mấy nụ
sợ úa rồi lòng hương phấn trăm năm
đêm qua đêm ôm đàn khua tiếng vỗ
sợi tơ nghiêng theo một chỗ em nằm

nơi tôi đến đêm rồi tôi đã đến
của sầu thương nhung nhớ của sầu thương
tiếng hát em buông rũ giữa vô thường
đàn tan vỡ... cung phím... hóa hư không


dzuylynh.thunglũnghòanghoa. Đề Thơ Nov.11.1992 - Phổ Nhạc Nov.11.2012







Bên Em Mùa Đông




( thu đông xuân hạ trái nhau 
nên trăng còn nấp phía sau mặt trời ) 


ai biêt bên em đông về sớm thế 
thu chưa kịp tàn và lá đã khô đâu 
chưa tiễn nhau đi lòng đã u sầu 
lời sóng thì thào cho giấc ngủ em sâu 

anh biết bên em mùa đông đã về 
và con sóng buồn vẫn hát khúc đam mê 
như anh ngồi đây nghe lời biển kể 
sóng nhớ gì mà điệp khúc mãi lê thê... 

sóng cuốn rong rêu đi vào huyền thọai 
tình đã phai nhòa nỗi nhớ nguôi ngoai 
tóc rối hương bay ngập bờ cát trắng 
muối có mặn bằng giọt đắng cơn say 

cho em vòng tay bờ vai đã lệch 
sóng vỗ nghiêng bờ trăng chếch bên song 
ai có còn mong biển chiều đôi bóng 
bão tố ngập lòng sóng biết hay không 

anh biết bên em mùa đông đã về 
anh ở bên này mà nhớ bên tê 
ai biết bên em đông về sớm thế 
biển hát vỗ về điệp khúc ngô nghê... 

dzuylynh.17.12.2012







My Love

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Tasho Shores | lời Việt : Sen Đất | nhạc & trình bày Dzuylynh


My Love

My love is like an ocean
It goes down so deep
My love is like a rose
Whose beauty you want to keep

My love is like a river
That will never end
My love is like a dove
With a beautiful message to send

My love is like a song
that goes on and on forever
My love is like a prisoner
It's to you that I surrender
tasho shores


TÌNH EM

Tình em, như đại dương,
Thăm thẳm khôn cùng,
Đẹp tươi như cánh hồng,
Cho lòng anh ước mong.

Tình em, như dòng sông
Mãi mãi xuôi dòng,
Tựa cánh chim câu trắng,
Mang tin lành đến anh.

Tình em, như bài ca,
Vang mãi không ngừng,
Nguyện như kiếp lao tù
Gông xiềng chỉ vì anh.
sen đất


TÌNH ANH

Tình ta như dòng sông
Mãi mãi chung dòng
Tựa đôi chim câu trắng
Mang niềm vui thế nhân

Tình anh như đại dương
Thăm thẳm vô ngần
Đẹp tươi như cánh hồng
Cho lòng em ước mong

Tình anh như bài ca
Vang mãi không ngừng
Nguyện sống kiếp ngục tù
Gông xiềng chỉ vì em
dzuylynh

Oct.14.2012.








Những Nụ Hồng Mơ


(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ càna tn nguyen | nhạc & trình bày dzuylynh 
album Tiếng Chim mặt Trời .bccb 



mùa đã hết những nụ hồng vẫn nở 
vẫn nồng nàn buông cánh mở thiết tha 
em chợt nghĩ đêm qua giấc mơ có đến 
anh có lạc vào ngơ ngẩn một vườn hoa 
có nghe tiếng cười thanh âm rất lạ 
nửa thật gần , mà nửa cũng thật xa 
và anh có nghe lá nói khẽ lời hoa 
khi em khóc dỗi hờn ai trên vai áo 
dẫu giấc mơ có là điều hư ảo 
sao nụ mơ tàn vườn bỗng thấy xôn xao...







12/15/2014

Vô Bờ

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ đông hương | phổ nhạc & trinh bày dzuylynh 
album Ở giữa là mùa thu.Oct.20.2012 



người đi, cho tôi nhớ 
người về, cho tôi thương 
tôi ngồi nhìn hạnh phúc 
trong tay mình, tơ vương 
tôi đi, người có nhớ 
tôi về, người có thương 
mùa tim tôi chớm nở 
giữa mùa thu muôn trùng 
con đường trùng dương ấy 
có lần tim xuyến xao 
thủy triều, âm hoài dậy 
có lần làm nhịp chao 
vỡ bờ, con sông đảo 
ngược lên giòng tìm trăng 
phiêu bồng trời hư ảo 
chập chùng, tâm sương giăng 
người đi, tim ở lại 
người về, khua suối mơ 
sững hồn, môi hoá dại 
nhớ người, tôi hóa thơ 








Cảm Xúc

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Hồ Dzếnh . phổ nhạc & trình bày Dzuylynh 
album Phía Sau Nỗi Buồn - April.20.2012 



Cô gái Việt Nam ơi! 
Từ thuở sơ sinh lận đận rồi 
Tôi biết tình cô u uất lắm 
Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi! 

Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa 
Má hồng mỗi tiết mỗi phôi phà 
Khi cô vui thú là khi đã 
Bồng bế con thơ đón tuổi già... 

Cô gái Việt Nam ơi! 
Ngọn gió thời gian đổi hướng rồi 
Thế hệ huy hoàng không đủ xóa 
Nghìn năm vằng vặc ánh trắng soi 

Tôi đến đây tìm lại bóng cô 
Trở về đường cũ hái mơ xưa 
Rau sam vẫn mọc chân rào trước 
Son sắc lòng cô vẫn đợi chờ 

Dãi lúa cô trồng nay đã tươi 
Gió xuân ý nhị vít bông cười 
Ai hay lòng kẻ từng chăm lúa 
Trong một làng con đã héo rồi 

Cô gái Việt Nam ơi! 
Nếu chữ "hy sinh" có ở đời 
Tôi muốn nạm vàng muôn cực khổ 
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi!








Ước Muốn


(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
thơ Huyền Băng . nhạc & trình bày Dzuylynh



Đã có lúc phơi mình trên biển cát, 
Nghe gió về hiu hắt một đời qua 
Có những lúc muốn tan trong khoảnh khắc 
Giữa đất trời cùng ước vọng vụt qua

Để hồn ta theo giọt nắng chiều tà 
Để hồn vui reo đón ánh trăng sa
Để tim lòng thắp sáng chờ ngày qua 
Để tim lòng thắp sáng chờ ngày qua 

Đã có lúc nghe lời ru của biển 
Ru lòng đêm tiếng sóng hòa lời ca 
Đã có lúc cá tôm về khắp ngã
Kìa ánh đời bừng sáng ... khắp quanh ta









12/12/2014

Nhớ Ngoại

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


Thơ Lam Ngọc _ Phổ nhạc & trình bày DzuyLynh 
Album Cuối trời Dâu Bể 



tôi thương Ngoại tuổi già gian khổ 
suốt cả đời tần tảo vì con 
mong con cuộc sống vun tròn 
Ngoại quên mình đang cõi còm năm tháng 
rổ khoai mì giữa trưa hè nắng lửa 
nồi cháo lòng trong những buổi mưa giông 
Ngoại oằn vai trĩu nặng cả cõi lòng 
gánh hàng rong bước lê từng con phố 
Mẹ lớn rồi đời thôi cực khổ 
bước theo Cha theo áo cưới cô dâu 
hạnh phúc thay những tháng năm đầu 
Mẹ có biết Ngọai chờ bên hiên vắng 
ngày tháng dài không còn tươi màu nắng 
Ngoại đi rồi sân vắng quạnh hiu 
cây mận đỏ còn tươi màu lá 
mộ Ngoại nằm dưới hàng cây nghiêng ngã 
tiếng gió buồn như thuở ấy Ngoại ru 
ầu ơ .... cơn gió mùa thu Mẹ ru con ngủ 
để lòng Mẹ vui 
Ngoại ru con ngủ ... 
để lòng Ngoại vui ... 


diệuchâulamngọc July.2009 _ dzuylynh.thunglũngbuồnhiu.July.11am.21.2011. 







Mắt Em Buồn

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Linh Vũ | nhạc & trình bày Dzuylynh
album Cánh thiên di | Dec.7.2012


Hãy nhặt dùm anh...hoa thông vừa rụng 
Bên bãi cát vàng...phảng phất hương xưa 
Anh chợt nhớ....về mùa Thu Quê Mẹ 
Cây trút lá vàng biển gió mênh mang... 

Sóng có lần như vô tình vội vã 
Cầm tay em... ngây dại quá đi thôi 
Tình chỉ thế thôi bao năm rồi vẫn nhớ 
Thu nay buồn... nghe lạnh chốn trời xa... 

Hãy nhặt dùm anh những chiếc vỏ Sò 
Còn in dấu chân em thời con gái 
Hãy nói dùm anh... lời yêu chưa tỏ 
Gói đời buồn... thầm lặng xuống đầy vơi... 

Hãy cất dùm anh đèn khuya con phố 
Nha Trang buồn... nghe đắng tách cà phê 
Nơi chúng mình ngồi bên nhau kể lể 
Tình năm xưa lâu quá...chưa về... 

Hãy giữ dùm anh sáng nay Thu lạnh 
Một chút buồn...sao cũng quá mong manh 
Có chút nắng hanh.. vàng xuyên khe cửa 
Soi mắt em buồn... ngấn lệ long lanh....







Lưu Vong

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Lê Phú Hải . nhạc & trình bày Dzuylynh 
album Cánh thiên di. Dec 9.2012 



ta lưu vong phố xá Sài Gòn 
ngoảnh mặt lại quê nhà xa lắc 
ngày ra đi nách mang tay xách 
dĩ vãng nhàu một thuở tinh khôi 

ta lưu vong từ thuở nằm nôi 
mẹ quang gánh đường xa chân mõi 
rồi lớn lên mắt chiều sương khói 
người Việt nào chẳng mất quê hương ... 

ngoái đầu về nghìn dặm còn thương 
chiều xa ngái châu Ô châu Rí 
cây quế nhỏ bên đời mộng mị 
cũng đành lòng cáo biệt mà đi 

trả lại đôi cánh nhỏ thiên di 
mùa qua lại, mùa qua rồi lại 
tháng mười một Chiêu Quân ái ngại 
Ừ sang Hồ, biệt Hán thế thôi !
















Em về Phố Cũ

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


 thơ đônghương . nhạc & trình bày dzuylynh
album Cánh Thiên Di



một ngày buồn tênh, em về trên phố 
mênh mang mênh mang, lòng phố tiêu điều 
một lời dấu yêu, mênh mông dịu vợi 
một vùng gió Thu mưa rơi thật vội 

một ngày đầu tiên, em chào mây rối 
con tim đơn côi, tìm bóng hôm nào 
mịt mờ cánh âu bay qua biển rộng 
tìm về dấu chân anh cho môi muộn phiền 
một lần ... xa ... rồi quên ... 

một ngày hồn nhiên, em từ thơ ấu 
mang theo mong manh lời hứa cau trầu 
để rồi nắng qua Đông sang trở lại 
nhìn mình hoá trang trên môi khờ dại 
cho hạt lệ âm thầm rơi nhanh rơi nhanh 

anh đi rồi, anh xa rồi! 
lòng chiều bối rối, dáng phố quên vui 
đàn chim sẻ cũ và mùa Đông nào xa xôi... 
tim em hóa đá trên lề phố hôm nay 
thành phố vừa lên đèn 
bóng một loài hoa mong manh 
run run trong gió hoàng hôn 
vỡ những nhịp đau 
bờ môi luống cuống 
nhìn bước chân ngõ xưa mỏi mòn 
chợt quên mất tên nhau
để rồi chợt quên mất tên nhau ...







12/10/2014

Giai Điệu Phù Trầm

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ TócNâu | nhạc & trình bày Dzuylynh



Giai chương,
thi ngữ đầy vơi...
Điệu nhạc tương khúc
với đời tiêu dao
Phù du trọn kiếp hư hao
Trầm thân ẩn tích, tặng nhau ân cần
Trước ta...
bóng ngã chiều tàn
Sau lưng...
lộng gió hoang tàn mùa xưa
Lấy gì đong đủ nắng, mưa?
Lấy gì gom trọn thuở chưa biết buồn!
Nghiêng người
xin đặt nụ hôn
Bên thềm sỏi đá đã mòn rêu xanh
Thời gian là một bức tranh
Nhân gian hữu sắc, hữu thanh vô ngần... 
  







Hư Ảo

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Dan Chu . phổ nhạc & trình bày Dzuylynh
Album Biển Cạn . May.24.2012
  


Dường như bóng ai về từ muôn thuở
Thấp thoáng hình hài trong buồng tim vỡ
Vẫn ánh mắt xưa.Ươm sầu vời vợi
Thương mấy cho vừa giấc mơ không tới
Môi thắm còn đây nụ cười đã tắt
Bờ mi đong đầy giọt buồn hiu hắt
Chập chờn hư ảo Người về trong sương
Làn hương thơm ngát ru ấm đêm trường
Quấn quít thiết tha như lời tình tự
Rồi lại khuất xa phương trời viễn xứ
Như làn gió thoảng đề lại trong nhau
Nỗi nhớ thiên thâu bên đời phiêu lãng ...








Đứa Con Gái Của Gió

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe truyện đọc)


truyện ngắn Nguyễn Phước Huy . diễn đọc Dzuylynh



Tôi thích cái màu nâu đục của con sông quê tôi, sự trần trụi đáng thương của một mảng tình phù sa ung ủng, bát ngát và dập dìu qua những ký ức. Cánh cò sải rộng cả đời người, đất cằn sâu sỏi đá, cõng những thớ thịt trên người cha, rồi nứt nẻ bàn chân của mẹ, buồn đến phát khóc một buổi chiều.

Tôi thích con sông quê tôi, tóc trải dài dòng nước, hờ hững như tình tôi gửi về một nơi nào đó xa xăm và không điểm tựa, nhiều khi tự hỏi, sông trôi mãi, yêu thương rồi sẽ ghé về đâu.

Đối với một đứa con trai quê, nắng làm bạn đời, mưa làm ký ức, bạn đời có khi đi len lén qua từng tấc đất, chạy dọc dài qua những thửa ruộng, đôi khi rũ rượi ngồi một chỗ, đẫm mồ hôi, đến nổi ruồng bỏ và phủ phàng cái nắng, oán trách bạn đời. Để những cơn mưa đến, cuốn trôi mấy lớp mạ non còn chưa kịp trổ tình, thì ký ức cứ trôi ngược thành dòng, có khi trắng tay giữa tiếng sét, hụt hẫng vì đời đáng sợ.

Ngày em ra đi gió lất phất một chiều ngả nắng, cái áo bà ba loan lỗ những vệt màu phai, chiếc túi xách lê lết qua những viết thương, rồi chạy vội vàng vào những cơn gió. Ngày em đi trời ngập gió.

Tôi nhớ em, nhớ cái kẹp cài tóc màu tím, vắt gọn gàng trong đầm sen ngập nắng, nhớ cái nụ cười  má lún đồng tiền, nhớ ánh mắt sâu ngấn một nỗi buồn vời vợi. Cái nhớ mặn chát một chiều,  để rồi lần đầu tiên chiếc khuy áo của em bung ra, luồn lách qua tất cả tình yêu dành trọn cho em đến thế. Để chiều hôm đó, nắng có nhạt hơn, tiếng gió có dài và ngân tha thiết, trăng cười một khoảnh khắc yêu thương. Chiếc xuồng dập dìu trong gió, con sông ngân mãi thành lời ca, tuông thành những dòng bát ngát, phơi phới khó tả.

Tôi nhớ để rồi chỉ nhớ mà thôi, tôi nhớ đám cưới em, người ta Việt Kiều, ba má em cười tươi rạng rỡ, câu nói “anh nghèo vậy sao mà nuôi em được” cứ vọng mãi trong đầu tôi, đập vào từng thớ thịt, muốn nổ tung. Hàng xóm rộn rang, tiếng pháo ì đùng bên song, trẩy hội một góc trời.

Tôi nhớ ngày em đi, gió lất phất một chiều ngả nắng, nấm mồ cô Sáu - mẹ em còn chưa ấm, em thắp vội nén nhang, rồi rủ bỏ mọi thứ, em đi. Chú Sáu ngồi đìu hiu bên bờ song, nhìn chiếc xuồng em đi xa mãi xa mãi.
Con sông nơi anh sống, nơi khởi nguồn của tình yêu, cũng là nơi mà tình yêu trôi dạt đi mất, đi để đi mãi mãi, mất, có tha thiết mấy cũng không còn. Con sông nơi anh sống, tràn ngập những khổ đau, đầy mồ hôi và máu, không dát son phấn, không khoác cho mình những bộ quần áo chói nhòa, cũng không đem cho em sự xa hoa mà em muốn. Chỉ có mỗi tình thương…thứ mà em không trông đợi.

Ngày chờ em, chú Sáu bệnh lao xương mà mất đi, nấm mồ anh chờ đợi lấp chậm rải từng cuốc một, nhìn về bờ sông, thấy yêu thương trôi hoài vẫn thế, những mảng đất phủ lên, chôn vùi mọi thứ, cả nghĩa tình em à.
Mái nhà em không còn tranh vách như ngày xưa, phủ lên từng lớp vôi hạnh phúc, nhưng giờ hoang vắng và trống rỗng, có chăng là những linh hồn, cứ ngồi chờ, ngồi đợi một ai, hay hạnh phúc cứ len lén hiện về, qua từng đêm trăng, ngập tràn hai ngôi mộ.

Ngày em về, gọn gàng trong một chiếc hộp vuông, nụ cười em có khác đi chút ít, buồn rười rượi qua lớp cát. Anh đặt em bên cạnh mẹ em, rồi nhìn về ngày nào, thấy xót xa, câm nghẹn trong lòng. Mưa như trút nước, đứa trẻ ngây thơ nắm chặt vạt áo anh, để anh lấp đầy nơi em ở, lấp đầy những yêu thương còn trống. Dòng mưa xối đến ngây thơ, anh nghe môi mình mặn chát. Để mắt anh nhòe, em hiện về mờ nhạt trong yêu thương… Anh ôm em và con vào lòng!

00h ngày 22 tháng 2 năm 2011






Tôi Vẫn Nợ Em Một Lời Xin Lỗi

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Trần Trung Đạo | nhạc & trình bày dzuylynh
album Giai Điệu Phù Trầm | May.4.2013



 Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi
Dấu trong lòng từ buổi bước lên xe
Thơ tôi viết bao lần không dám gởi
Chuyện tình buồn năm tháng lớn khôn theo

Em tội nghiệp như cành me trụi lá
Hạt sương khuya nuôi ngọn cỏ sân trường
 Đêm tháng sáu, mưa có làm em nhớ
Đêm mưa nào, tôi bỏ trốn quê hương

Em ở lại sắc hương tàn phấn rũ
 Thời xuân xanh qua rất đổi vô tình
Em có khóc khi mỗi mùa thu tới
Lá thu vàng rơi xuống tuổi điêu linh

Giờ tạm biệt tôi ngại ngùng không nói
Không dám nhìn đôi mắt nhỏ thơ ngây
 Em đâu biết giữa cuộc đời giông tố
Tôi chỉ là một chiếc lá khô bay

Đau nhức chảy theo dòng thơ tôi viết
Thu Bồn ơi, trăng nước có còn chăng
Tôi lận đận sớm chiều lo cơm áo
Ngoảnh mặt nhìn bến cũ gió mưa giăng

Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi
Nợ quê hương một chỗ đất chôn nhau
Nợ cha mẹ nỗi nhọc nhằn khuya sớm
Tôi nợ tôi mộng ước thuở ban đầu.








12/08/2014

Ru Em

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Chiêu Minh . nhạc & trình bày Dzuylynh 
album Cánh thiên di . Jan 15.2013 



Ru em mười ngón tay nồng 
Chải theo suối tóc bờ vai 
Hành mi khép mình soi bóng 
Đôi mắt khiêu nét tình say 

Ru em ngây ngất nụ hôn 
Bờ môi phảng phất mây hồng 
Gió quyện hồn qua bến mộng 
Dìu ta đến chốn hư không 

Ru em tình tự áng thơ 
Tằm say nhã kén duyên tơ 
Nắng vàng ngủ trên cánh bướm 
Lá khua nỗi nhớ vu vơ 

Ru em bằng cả cuộc đời 
Thuyền tình lờ lững dòng trôi 
Se mối tơ duyên kiếp nọ 
Bến thuyền mãi mãi chung đôi








Gió Không Còn Thổi Đầu Sông

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


tác giả Nguyễn Phước Huy . diễn đọc Dzuylynh



1-Nghề Báo

Tôi thích viết, viết tất cả mọi thứ trên đời, viết hết những cay đắng và hạnh phúc, như viết cuộc đời tôi vậy, nhưng tôi không thích viết về tôi, tôi thích viết cuộc sống, bởi cuộc sống có tôi trong đó, hay ít nhất buộc phải có tôi trong đó.

Tôi hai mươi ba  tuổi, điều này đồng nghĩa với nhiều thứ, đồng nghĩa với việc tôi vừa kết thúc chương trình đại học và phải kiếm cho mình một cái nghề ra hồn để nuôi cái thân to xác, nghĩa tiếp theo cần phải đề cập là tía má tôi muốn tôi có một gia đình, rồi đẻ ra một bầy con cho tía má ẵm bồng (điều này như “truyền thống”, ở quê tôi ai cũng thế). Nhưng sự đồng nghĩa lớn nhất mà tôi tìm thấy được, chính là đã đến lúc ngòi bút của tôi cần thọc sâu vào cuộc sống và đánh chém tất cả những bất công như tôi từng mong đợi.


Tôi tốt nghiệp khoa báo chí của trường Đại học Cần Thơ, ngày tôi cầm trên tay tấm bằng Đại Học tôi đã nhủ lòng mình rằng phải kiếm một cái gì đó ra hồn để đặt thân vào đem tiền về cho ba má, điều này đôi lúc làm tôi khó chịu, bởi tôi nghĩ những người như tôi (ý tôi nói là cánh nhà báo) đem ngòi bút để “đánh” thiên hạ không nhất thiết phải tồn tại chữ “tiền” trong đó.

Tôi về quê giữa mùa hè rộn ràng ánh nắng mặt trời rọi vào mặt cay đắng như cấu xé da thịt, hơi nước mặn của cánh đồng tôm làm người tôi nhơn nhớt, nhầy nhụa, khó chịu đến lạ thường, đoạn đường từ thị xã về nhà không quá xa, tầm chừng hai cây số, mà đường lầy lội, nhầy nhụa bám víu vào thân tôi như những nỗi đau mà tôi nếm phải. Nhưng tôi thèm cảm giác ấy, ngay khi nó tồn tại song song đời tôi!

Tía má tôi dạo này xanh xao lắm, tôi thấy rõ mồn một khi tía má ngồi lọt thỏm trong ván cây ở trước hàng ba mái tranh rách bươm của tôi, tôi buồn muốn rớt nước mắt, tía mặc bộ đồ xám xịt, lem luốc bùn, quấn cái khăn ca rô quanh đầu, cười nụ cười lạnh toát, má ngồi đan mấy cái chổi ráng, thoăn thoắt và hiền như gió tết, nhìn như ôm siết tôi vào lòng, tôi thương tía má tôi quá chừng.

Tôi định sà lại, ôm chặt thiệt chặt má để cho má biết hơn một năm qua tôi nhớ quê hương như thế nào, nhớ mặn nồng cái mùi cá tanh tanh trời hè nắng gắt, khi tụi cá nó phản đối cái chính sách nhập mặn vào ruộng để nuôi tôm, tụi nó chết hết, má với tía vớt lên, ướp xả rồi phơi rợp cả khu sân đất. Nhưng thằng Ba nhào đến tôi đòi quà, làm cụt hứng yêu tía má.


Nhắc tới cái vụ xả mặn vào ruộng tôi lại nghĩ liền tới thằng cha Chủ Tịch Ấp ở quê. Năm đó tôi chừng mười ba, mặt già chát như ông già lên năm mươi, thân bự xác như thằng lực sĩ tôi thấy trên tivi, năm đó quê tôi bị hạn vì xả nước không đúng quy định, tụi tôm chết lổm nhổm trên cái vuông tôm dài thườn thượt, tụi nó khô mình nằm phơi dưới nắng, nứt xé nát bờ vai tía, rọc chảy máu đôi môi của má, tụi nó giống như ông trời, nhếch miệng cười vì đời người khổ, coi vẻ đắc chí lắm. Có hôm má hết tiền mua gạo, má cạo lũ tôm chết khô rồi nấu nồi cháo cả nhà húp, tôi thấy rõ ràng nước mắt tía rớt, tía lại bảo má bay bỏ nhiều tiêu quá…

Tivi đợt đó lên rùm beng quê tôi, tôi thấy cái gì đó … tự hào đến cay đắng, cái hôm tôi qua nhà chú Út ủy ban xem ké tivi, tôi đã thét lên vì thấy thằng Ba nhà tôi có dính mặt trên cái hộp vuông vuông trắng đen, cái hình ảnh nó cầm con tôm chết khô ngoạm thê thảm ám ảnh tôi đến giờ, như một cơn ác mộng vậy. Chừng một tuần sau khi khuôn mặt thằng em tôi được lên tivi với sự trầm trồ “lạ lẫm” của hàng xóm, người ta lần lượt kéo đến quê tôi, người mang bao gạo, người mang tiền, người mang mấy túi ni lông đựng đầy đồ đạc trong đó, mà tôi đến giờ vẫn chưa định hình được trong đó là gì hết. Dân quê tôi lúc đó “dốt” ghê gớm (ờ thì có cả tôi), có lẽ cánh đồng tôm và cái xuồng ba lá là điều duy nhất người ta có thể định hình được trong đầu người ta rằng đâu là đúng, đâu là sai, hoặc hời hợt sống để chẳng phải cần phản đối tuyệt vọng những đắng cay, bất công mà ông trời cứ dồn dập đổ ầm xuống. Tôi còn nhớ đêm hôm mấy ông cán bộ lớn tổ chức đêm ca nhạc, má tôi biểu “đói thấy mồ ai đi nổi mấy cha”, mấy ổng nói “đi người ta phát đồ ăn cho mà ăn”, tôi với thằng ba níu vạt áo của má đòi đi bằng được, tại tụi tôi cũng ngán ngẩm phải ăn mấy con tôm thủm thủm mùi, với mớ rau mồng tơi băm, cái thứ đó mà cũng gọi là đồ ăn cho người, vậy mà tôi đã sống với nó cả một thời gian mới sợ chứ. Đêm ca nhạc hôm đó tôi thấy anh ba Ri, ảnh cầm cây đàn oai oai, giọng ảnh cao vút, hát chợt đứt quãng khi tới đoạn Võ Đông Sơn chia tay với Bạch Thu Hà, phía dưới người ta vỗ tay rầm, tôi cũng thấy nó hay, ngưỡng mộ anh hơn bao giờ hết, vừa hát hay, con nhà giàu lại học ở Thành Phố nữa chứ. Mấy người sau lạ hoắc, họ hát rùm beng toàn nhạc gì đâu không à, tui hỏi má “chừng nào mới phát đồ ăn cho mình hả má” má biểu “chắc hết bài này”. Tôi đợi mãi cái “bài này” sau gần hai chục bài khác mà vẫn thấy chưa có động tĩnh gì hết. Hồi chiều, tôi chỉ ăn có một chén cháo, để giành bụng tối nay ăn đồ ăn của mấy ông bà Sài Gòn đem xuống,  muốn coi thử nó khác chỗ nào, nghĩ đến đây tôi thấy hưng phấn lạ lùng.

Giờ đây khi đã lớn tôi mới biết rằng người lớn nói dối cũng có lý do của họ, lý do gì thì tôi chưa rõ, nhưng tôi tin rằng tồn tại một lý do mà buộc tụi con nít phải tin rằng người lớn có lý. Cái buổi ca nhạc hôm đó kết thúc trong tràng vỗ tay hào hứng của khán giả, một bà mặc chiếc áo dài, cái môi to bọng như bơm căng nước, phát biểu vài câu văn hoa rồi trao quà cho mấy ông Ủy Ban Xã. Người ta thấy cái bảng để giá trị  tài trợ đến vài con số không, thấy một bao gạo tượng trưng như đựng một con mèo giãy giụa trong đó, thấy một giỏ bánh trái hoa văn lòe loẹt,… chỉ duy nhất thứ mà người ta không thấy là lời hứa được…”ăn”  của ông Tám Xỏ  chủ tịch Ấp thân yêu của chúng tôi. Tôi nhớ lúc ấy tôi thèm ăn dã man, thèm ăn hơn bất cứ thứ gì tôi có thể thèm cho đến lúc này, tôi với thằng ba ôm má khóc khi rạp hát giải tán trong sự hụt hẫng. Khóc trên đời, cay đắng thế là cùng.

Tôi còn nhớ xa xăm sau đó hai năm, tức tôi chừng được mười lăm tuổi, quê tôi bị bão, thiệt hại hơn 80%. Nói chi cái ruộng tôm xa xỉ ngoài kia, cái nhà của tôi cũng xụp lụm xuống, ngơ ngác thằng Ba ôm má sụt sùi, tía đứng trân trân như bị trời trồng, còn tôi cố vơ vét mớ tập vở rồi lặng ra bờ sông ngồi khóc một mình, đùi rách bươm, rỉ máu vì cành dừa ngã trúng. Cũng chừng một vài ngày sau, một đoàn người mặc chiếc áo Đoàn Thanh Niên Cộng Sản màu xanh dương đến với chúng tôi (giờ tôi mới phát hiện ra rằng hồi tôi học ở trường tổ chức Đoàn chưa đặt chân đến, mười lăm tuổi mà còn bỡ ngỡ với chiếc áo xanh, nghĩ cũng hơi lạ), họ phát cho tụi tôi những bao gạo,  những gói quà, những bộ đồ cũ, họ không làm rùm beng như cái đợt hạn mấy năm trước, cũng không đến từng nhà la hét dụ dỗ chúng tồi rằng “miếng ăn kia kìa con mèo ngoan ngoãn, ngoạm nó đi trước khi ta giật mất”. Ông Tám Xỏ - tức là ông chủ tịch Ấp ngày xưa – đã có vai vế gì đó trong Ủy Ban Huyện (mà đời nào ai để ý ổng làm chức gì, cũng có ai nhớ rằng ổng làm gì, chỉ biết rằng ổng làm cán bộ, thế thôi), ổng bặm trợn, mặc chiếc áo trắng tươm, bỏ áo vào quần gọn gàng như một dịp đám cưới nào đó, quanh ông còn hai thằng dân phòng cầm cái cây dùi cui dập dập, gõ gõ như tụi nô lệ hân hạnh phục vụ chủ nhân của mình. Tôi nhớ rõ như in, lúc má tôi với cô Sáu cầm trên tay cái bao gạo, cô Sáu mừng quýnh quá mà khóc sướt mướt, nói hổng lên câu nào, thằng cha (xin lỗi, tôi tức quá nên gọi như vậy) Tám Xỏ hườm hườm nạt “bỏ xuống đồ phản động”, má tôi vốn điềm tĩnh, hỏi “tụi tui có làm gì sai mà chú cán bộ nói chi độc ác vậy”. À thì ra chuyện cũng không quá khó để hiểu với cái đầu một thằng khù khờ như tôi, mấy anh chị Áo Xanh không thông qua địa phương mà phát quà “tùy tiện”, lí giải của ổng làm tôi – một thằng học lớp 9 – cảm thấy xem thường hơn bao giờ hết, cái việc thông qua kia cách đó 3 năm cũng đã làm xong, và thường thường chỉ dừng lại ở cấp độ một, tức cấp độ thông qua, còn cấp độ xa hơn thì còn lâu mới có.

Má tôi quăng phịch bao gạo xuống đất, xắn tay áo lên rồi dặn hỏi “tụi tui là dân cũng có quyền ăn chứ, ông đừng giở trò, tụi này nói lại chính quyền, chức của ông cũng khó mà giữ”. Có lẽ khi má tôi nói câu đó thằng cha có hơi sợ tí xíu (mặt hắn tái lại), nhưng sau đó hắn biểu hai thằng dân phòng đem hết bao gạo quăng xuống sông, tôi nổi tức đến điên loạn nắm lấy cổ áo của hắn rồi ném phăng xuống ao đắc chí phủi tay bỏ đi một mạch.  Vài ngày sau, tin tôi “gây thương tích người thi hành công vụ” được người dân ở đây biết, họ lan truyền, lâu lâu thêm ít mắm muối vô làm câu chuyện trở nên li kỳ và hấp dẫn hơn, có hôm tôi đi ngang qua bờ ao, mợ Tám Chuột (gọi bả tám chuột bởi bả suốt ngày moi chuột giữa đồng bán, mà số bả đúng khổ, một mình, một thân, chỉ có cay đắng với cây đắng cùng lũ chuột chục năm nay, có khi cũng hay, hay hơn việc phải gặp những hạng người như Tám Xỏ) hỏi tôi lớn “thằng cha Tám Xỏ chết rồi hả bay, đáng đời nó, mày mà đi tù tao bán chuột đem đồ vô cho, khỏi sợ con”. Tôi không biết phải mừng hay lo nữa, tôi không nghĩ rằng hắn chết vì tôi ném xuống ao, bởi hôm qua hắn còn đến nhà tôi hì hục đòi lập biên bản, mắng nhiếc, rồi xổ sàng những lời tục tĩu vào mặt tôi, và nếu tía tôi không cản lại thì lần này tôi ném hắn thẳng xuống cáo ao cầu xí ở nhà cho bỏ tức. Ừ mà gọi nhà cho nó sang vậy thôi, chứ thật ra chỉ là mấy miếng cao su che bốn góc rồi cột chặt dây sau đó bỏ cái ván vào giữa để nằm, nhờ vậy mà suốt ngày được ăn mì gói, tôi thích món này hơn hẳn cháo mồng tơi.

Hôm sau tin tôi “hành hung” cán bộ lan truyền tới báo chí, tôi được triệu tập lên Ủy Ban Nhân Dân Huyện để lập một mớ các văn bản, giấy tờ, huỵt huỵt đọc rồi không ký,  thằng cha Tám Xỏ (cho tôi được phép gọi hắn bằng thằng cha, vì tôi chưa tìm thấy từ nào dã man hơn để thể hiện sự cay đắng đó) còn định kêu hai thằng dân quân đè tôi điểm chỉ, nhưng với cái thân hình to xác lực điền của tôi, chừng bốn thằng như nó còn không lại, chứ chi hai thằng ròm nhom. Ổng lăm le đòi bỏ tù tôi, tôi đứng phắt dậy, đi một mạch. Nhưng khi tôi vừa bước ra cửa, thì có mấy anh chị đeo máy ảnh chụp rụp rụp làm tôi nhòe cả mắt vì ánh đèn chói. Tôi chưa kịp định hình mình phải làm gì và đã làm gì để ghi lại giây phút bị bắt của mình, thì thằng cha Tám Xỏ buông vội cái tay hắn đang nắm chặt sau cổ áo tôi ra, người dân đứng đông như kiến, tôi tự nuốt ực một cái rõ đắng rằng “chắc mình tiêu rồi”.

Hai anh công an xồng xộc tiến lại chỗ tôi, giật mạnh tôi ra và còng tay… ờ tất nhiên là còng tay tên Tám Xỏ kia lại. Tôi được chụp chung với anh công an và được nhận một hình trang bìa cho tờ báo hôm sau “Cậu bé 15 tuổi vạch trần bí ẩn ăn xén cứu trợ ba năm liền”. Đầu tôi lúc này chỉ một hình ảnh, duy nhất một thứ tồn tại “báo chí là lý của con người”, lần đầu tiên cái lý được thắng, tôi rạo rực trong lòng như tìm được một chân lý gì đó cao cả lắm.

Từ đó trở đi tôi nguyện thề một điều, sau này mình sẽ theo nghề báo.