Tôi muốn đi về phía bãi cát dài, nơi cuộc chiến vừa xảy ra hôm qua để một lần được nhìn lại dấu vết sau cùng của một đời chiến trận - và được nhìn ra biển Đông - nơi mà những chiến hữu của tôi đã chọn lựa để gởi gấm thân xác - và nói với Biển rằng :
“Xin cảm ơn, Biển là nơi chốn trong sạch nhất để tiếp nhận các bạn vào cõi Vĩnh Hằng - Hởi những người con thân yêu đáng trân trọng của Tổ Quốc.”
( Mãnh Hổ Tân An Đòan văn Tịnh )
thơ dzuylynh.diễn đọc thiênthanh
những chiếc nón sắt chỏng chơ nhìn nhau, bãi cát thờ ơ ngoảnh mặt
gió vuốt ve những vỏ đạn đồng rơm rớm khói
bản đồ rách, địa bàn vỡ, linh hồn ta tan hoang, đồng đội ta tan tác
sao biển vẫn ngơ ngác lặng thinh
sao biển vẫn im lìm, vô cảm
nước mắt da vàng vỡ trên bệt máu khô, mùi tanh vô vị
tất cả rơi vào biển, mênh mông
biển có mặn hơn không?
người chiến binh cũ kỹ rùng mình, bụi thời gian loang loáng tháo xuống những niềm đau
người lính trầm mình vào đại dương, gửi xác thân cho biển
sao biển không nói với ta dẫu một lần lời vĩnh quyết
ba mươi bảy năm mùa xuân đã mất...
án thư còn u uất trầm tư, thiên thanh xưa trời mây cũ
phù vân vàng đục ám hồng trần
lời kinh buồn khô khốc mới hôm qua
một sát na đã là dĩ vãng
nhục nhã và vinh quang khi mờ khi tỏ ẩn dấu trăng non
dặm quan san vó ngựa phai mòn
chỉ là phù du nửa giấc của cung bậc thăng trầm đồng thiếp
khúc triều âm vang vọng trống chiêng khua huyền sử tịch tà
nói với biển...
biển có hiểu cho ta vì sao đã đôi lần ôm đàn nhảy biển
để bây giờ nửa tỉnh nửa điên...
bởi vì biển đã nhận chìm bóng nguyệt
và đại dương không có ánh mặt trời
nên đồng đội chọn vĩnh hằng là mộ biển
biển xô ta một kiếp võ biền
em cũng đừng nhắc lại chuyện ngày xưa...
sao em không nói gì với biển
ta ngồi đây ngẩn ngơ hỏi biển
biết nói gì khi biển mãi lặng yên
ta đứng đây bơ vơ một kiếp
biết hỏi gì khi biển đã bình yên...
vịnhnửavầntrăng.ngàyhaithángtư.nămmộtkhôngmườihai.thầnưngdzuylynh
No comments:
Post a Comment