10/09/2014

Bồ Già Con Cọc

(U60 và con trai ở xóm Tụ An. Ảnh: HM)



BỐ GIÀ CON CỌC
truyện ngắn Hiệu Minh . diễn đọc Dzuylynh



Biển đảo, công hàm, biểu tình, tụ tập mãi cũng chán. Tổng Cua viết bài vui vui cho các bạn giải trí cuối tuần, đỡ mệt đầu. Bác nào cùng cảnh nhớ chia sẻ. Thanks.

Nhiều bạn của Cua sắp tuổi 60, và 10 năm nữa sẽ thành “Nhân sinh thất thập cổ lai hy”. Mấy ông bạn hơn mình vài tuổi đã thành cụ vì răng rụng hết, cười móm mém. Lão nào may mắn và giầu có, lắp răng giả, tóc nhuộm hàng tuần, thì không đến nỗi nào.

Nhớ chục năm trước, mình vác cu Luck vài tháng đi khoe, mấy tay bạn cười vào mũi “Cho chết, lúc trẻ mải chơi, bây giờ bố già con cọc”, dù lúc ấy Cua đang U50, phong độ chán.

Mình cãi, lúc trẻ tớ ôm gái, các cậu vất vả, cố mua từng hộp sữa ông Thọ quá hạn cho con vài ngày tuổi, chưa chắc đã có. Nhà nghèo mà vợ nghén đòi trứng vịt lộn, xôi gà, trong khi vợ nhà giầu ăn đất vách.  Bây giờ tớ nuôi con chả lo gì, Osin giặt tã, mình chỉ bế con đi khoe. Chả biết thằng nào hơn. Mấy lão nghe xong gật gù, Cua ngang đôi lúc cũng có lý.

Về làng gặp mấy thằng bạn học hồi cấp 1, lên lão hết rồi, con cháu đầy nhà, có đứa thành ông cố. Gặp chúng xấu hổ quá trời.

Có lần về quê Tụ An, sang chơi bạn gần nhà thì thấy tiếng oe oe trong buồng. Tưởng là con dâu hay con gái đẻ chăng. Hóa ra lão 58 này mới lấy vợ năm ngoái vì đời vợ trước toàn vịt giời. May cho lão là lần này, cô vợ ít tuổi hơn cả con gái út của lão lại đẻ ra một quí tử. Nhìn lão nựng đứa con mà mình thấy may vì có “bố già…con cọc” cùng hội, cùng thuyền.

Hắn bảo, ở quê mà không có con trai, coi như đời vứt. Đi ăn cỗ ngồi mâm dưới, lúc chết không có đứa đội nùn rơm, chống gậy, đi giật lùi…đúng là đồ vô phúc.

Hắn không biết rằng bên Mỹ mà có con gái thì quí như vàng. Nếu con gái mà kiếm được chồng cỡ Obama hay Tiger Wood, bố mẹ sướng cả đời.

Kể cho hắn nghe và dọa rằng “Có con gái, sống như người và chết như chó, trong khi có con trai, sống như chó và chết như người”. Vì đời người thế nào cũng có lúc làm chó, vấn đề là lúc nào thôi.

Chả là con gái sống có tình nghĩa, luôn lo lắng cho cha mẹ, lúc già yếu thường về chăm chút. Duy nhất khổ là khi về trời, không có đứa chống gậy, nên có cảm giác bất hạnh, chết trong nỗi cô đơn như con chó.

Con trai sinh ra nghịch như quỉ sứ, hành hạ mẹ cha từ bé, khóc cũng to, ỉa cũng nhiều, nuôi nấng chúng nó đúng là khổ như chó. Chúng lấy vợ rồi thì nhất vợ nhì trời, ít khi thăm bố mẹ. Kiếm được tiền, về đưa một nắm rồi đi, thế là hết trách nhiệm. Nhưng được cái hay, khi các cụ chầu Diêm Vương, có đứa chống gậy, chết được làm người là vì thế.

Nhưng cha này không nghe. Hắn lý luận kiểu nông dân có học thức của anh chàng khảo cổ, sống trên thế gian là tạm thời, về thế giới bên kia mới vĩnh cửu. Làm chó 100 năm và làm người suốt một triệu năm không sướng à, quan trọng là ăn nhau ở hậu vận được làm người.

Ở quê đã thế, ra Hà Nội có mấy ông bạn chả khác tư duy, muốn có con trai để làm người trên một đoạn đường ngắn khi cả làng đưa đám.

Lão bạn năm nay tròn 62. Vợ hưu, con gái lấy chồng, có cháu, hắn lên ông. Rỗi việc đi sàn nhảy, quen một em sinh viên. Thấy lão này lắm tiền, hào hoa, dù đã phải đeo hàm giả và tóc giả, lông trắng khắp người, nên em chài bằng được. Thế là tòi ra một đứa con trai không giá thú.

Có lần, vợ lão gọi mobile hỏi, anh đang ở đâu, thì nghe tiếng trẻ oe oe trong điện thoại, liền nghi. Mụ rình và bắt quả tang U70 này đang ru con trên gác 3 ở nhà thuê ngoại thành Hà Nội. Cũng lạ, cô vợ non lại non hơn cả con gái. Sao mà giống lão ở quê đến thế.

Chuyện vỡ lở, vợ đòi ly dị nhưng lão nhất quyết không chịu. Hắn lý luận, người đàn ông đàng hoàng không ai bỏ vợ mà chỉ có thể lấy thêm vợ “Chung thủy với vợ con, sắt son với bồ bịch”.

Thấy bỏ cũng khó, chả lẽ chia đôi gia sản cho con vợ trẻ kia, mất đứt 10 tỷ, có ít đâu, tiếc tiền quá, mụ già nghĩ ngợi cả tháng. Thôi thì thỏa thuận, anh mang con về đây tôi nuôi, nhưng anh không được đi lại với con phò kia nữa.

Lão sướng quá liền đồng ý. Vợ già nuôi con cũng hạnh phúc, thằng cu thỉnh thoảng đái phọt vào mặt cũng thinh thích. Gì gì cũng là giọt máu của anh ấy, chả mất đi đâu. Nói rồi mụ nựng đứa con…ngoại nhập.

Khổ nỗi, nhân tính không bằng trời tính. Vợ non son rỗi, hứng tình lại rủ lão U70 đi sàn nhẩy và vài lần như thế, bụng lùm lùm. Nghe nói, lần này dứt khoát li dị.

Mình gọi điện hỏi, lão bảo, cứ đẻ, thế nào mụ vợ già tiếc của, cũng sẽ nuôi. Lão hứa sẽ không đi nhảy đầm. Chả là lần trước lóng ngóng hôn hít thế nào mà mất cả hàm răng giả. Rồi thề không lấy vợ non lần nữa mà chỉ sống với hai bà và hai con đến trọn đời, hy vọng toại nguyện sẽ chết như một con người.

Lão bạn khác trên Tây Hồ rõ ràng là hư và đổ đốn. Vợ con đàng hoàng, nhà lầu xe hơi, có mấy nhà cho thuê. Hai con trai đã lấy vợ, nhưng chúng nó đi tây hết, chẳng đứa nào ở nhà.

Nghĩ thân phận hai già lọ mọ một mình trong một cái villa to tướng, lúc chết thì con chưa chắc đã về được. Mà như thế thì ai chống gậy, đội nùn rơm.

Thừa tiền, đi làm răng giả, cấy tóc cho cái đầu hói, ăn mặc chỉn chu và đi…sàn nhảy. Có cung thì có cầu. Nhưng lão khôn lắm, thỏa thuận với một em đẻ thuê, không yêu đương lãn mạn, giá bằng một căn hộ cao cấp.

Với lão, căn hộ kia là cái đinh. Cái thằng chống gậy mới quan trọng. Thế là có hợp đồng đàng hoàng, với điều kiện nếu con trai mới trả nhà, con gái thì một xu cũng không cho.

Chả hiểu có phải ADN của lão hay không mà nàng kia đẻ ra một đứa con trai kháu khỉnh, đẹp như tranh vẽ.

Nuôi được 6 tháng trong căn hộ mới chưa được sang tên, theo hợp đồng thì hai bên phải trao nhà và trả con. Nhưng lạ lùng, cô bé kia tiếc con, nhất định không trả con như thỏa thuận. Căn hộ cô ấy chiếm luôn, lão mất cả chì lẫn chài. Nghe đâu bên Hội Phụ nữ còn can thiệp bắt lão chu cấp tiền nuôi con đến 18 tuổi.

Mụ vợ già biết chuyện, tiếc của, tiếc con, cậy lắm tiền định đưa nhau ra tòa. Nhưng lão gạt đi, thôi cứ cho cô ta ở cái nhà ấy và nuôi con. Là dòng máu của mình thì thế nào nó cũng quay về chống gậy lúc hai ta ra đi.

Bằng mọi giá, ba ông bạn 60 đã có con trai để làm người trong một đoạn đường ngắn ra bãi tha ma.

Bây giờ đến lượt mình thăm  con của các lão. Và chợt nghĩ, nếu mình lấy vợ sớm thì chắc số phận cũng “bố già con cọc” mà thôi, số mình giời đầy. Nhưng mấy lão cũng chẳng khác, thế mà cứ giễu mình.

Đang ngồi uống nước với lão trên Hồ Tây thì nghe tiếng mẹ trẻ trong trẻo ru “Con ơi con ngủ cho ngoan. Bố còn đi cấy…hàm răng chưa về”, làm mình này cười văng cả răng giả ra sàn nhà.


Hiệu Minh. 22-07-2011.