10/31/2014

Bụi Và Hoa

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ trần hải nhuận | nhạc & trình bày dzuylynh 
Album Tâm Ca Hư Không 
  

có phải không em hoa hương trên áo 
hay bụi đường đã nhuốm tự chiêm bao 
bụi và hoa cũng lần khân vướng mắc 
ta cố giũ bao lần mà vẫn thế 

lăn lóc trôi giữa năm dài tháng rộng 
ngủ trong mê bên chiều hoang tội lỗi 
trái tim ơi còn nhịp đập cuồng si 
kịp về chưa rừng mưa khuya để gội 

tung rải chi thêm cánh hoa huyễn mộng 
lối đi về sinh diệt chon von 
buồn vui chăng khi nói chuyện mất còn 
phủi trôi đi cho hết sắc hương nồng 

vẫn là em giữa chập chùng biểu hiện 
tiếng kinh chiều động đến bến bờ không 
ta chới với nhận ra mình hụt hẫng 
để mất em ngược xuôi giữa dòng đời 


tâmnhuậnminhvăn.sanjoseDec2013.Mar2014










Bay Trên Miền Quá Khứ

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài đọc)


truyện ngắn ThaiNC . diễn đọc Dzuylynh



Quê tôi vốn ở Huế, nhưng tôi lại được sinh ra và lớn lên tại Đông Hà, tỉnh Quảng trị. Ba tôi đã làm việc, gặp mạ tôi ở đây, và nhận quê hương của vợ làm quê hương của mình.
Năm đó tôi được 11 tuổi, đang học lớp năm.
Chiến sự leo thang mãnh liệt nơi vùng địa đầu giới tuyến nên ba mạ tôi gởi tôi về lại quê nội ở Huế trước.
Quả nhiên vài tuần sau chiến cuộc bùng nổ. Dòng ngưòi di tản từ Quảng Trị về Huế sau đó đã để lại trong lịch sử một đại lộ kinh hoàng của mùa hè đỏ lửa 1972.
Nhưng tôi đã được an toàn ở Huế, tại nhà nó.
Nó cùng tuổi, chỉ kém tôi 2 tháng. Tính theo vai vế thì phải gọi tôi là Chú. Ba tôi là em khác mẹ với ông nội nó. Cho nên theo lẽ thì tôi là chú, bên nội. Không hiểu sao tụi cháu lại gọi là Cậu theo như bên ngoại.
Tôi là con một, trong khi nó là chị cả của một đàn con 5 đứa.
Và tôi tuy là cậu, nhưng nhập gia phải tùy tục nên bị coi như đứa thứ 6 nhập bọn với lũ em của nó.
Anh Quản (tức là ba nó) là quân nhân được cấp một đơn vị gia cư trong trại gia binh này. Chị thì tần tảo bán rau trái ngoài chợ từ sáng sớm đến tối, tất bật cả ngày nuôi đàn con
Cho nên nó làm chị cả có uy lắm. Mỗi ngày ngoài giờ học, đều thay mặt ba mạ chăm sóc lũ em.
Nó cai quản lũ chúng tôi theo khuôn phép của lính, nhất là vào giờ ăn.
Nó bắt lũ em đứng xếp hàng từ nhỏ đến lớn, mỗi đứa cầm một cái dĩa tới nó xúc cơm và bỏ đồ ăn vào. Thường là chỉ có một, hai món khô. Có cơm rồi, tự động xách dĩa kiếm một góc ngồi ăn.
Dĩ nhiên là tôi cũng vậy mà thôi.
Tối ngủ nhà hẹp, tụi tôi 4 đứa lớn nằm sát nhau trên nền xi măng giăng chung một cái mùng.
Hai đứa nhỏ nhất được ngủ với ba mạ trong phòng.
Đêm đầu tiên tôi ngủ không được, nằm sụt sùi khóc nhớ nhà, và vì chưa bao giờ ngủ trên nền xi măng như vậy.
Ở nhà tôi ngủ trên giường đã quen.
Thấy tôi khóc, nó quàng tay qua vỗ nhè nhẹ lên vai dỗ dành “Cậu ơi, cậu ngủ đi cậu. Cậu ơi. cậu ngủ đi cậu”
Chắc là nó từng ru em đã quen.
Nhưng tôi vẫn khóc và không ngủ.
Nó hỏi tại sao?
Tôi thú thật là ở nhà, mỗi tối mạ tôi phải xoa lưng cho tôi ngủ. Bây giờ không có mạ xoa và gãi lưng , tôi không ngủ được.
Nó bèn thò tay vào sau lưng tôi vừa xoa vừa gãi.
Tay nó cũng êm ái và dịu dàng như tay của mạ.
Tôi mới chịu ngủ.
Từ đó trở về sau cả mấy tháng trời, tôi hôm nào cũng dành với mấy đứa kia để được nằm cạnh cho nó gãi lưng.
Được 3 hay 4 tháng gì đó,
Mùa hè đỏ lửa rồi cũng qua.
Mạ tôi đến đón tôi về nhà.
Từ giã Huế. Từ giã nó. Tôi mang theo một chút nước sông Hương hiền hòa về mong tưới dịu những vùng máu lửa quê tôi.
Hôm tôi bước lên xích lô với mạ chuẩn bị đi, nó chạy tới đưa miếng giấy có ghi địa chỉ nhà và nói
- Cậu nhớ viết thư cho tui.
- Ừ, Tau sẽ viết thư cho mi.
Nó gọi cậu xưng tui. Còn tôi thì tau mi rất kẻ cả.

***

Biền biệt 7 năm trời tôi miệt mài vui chơi quên mất nó. Và dĩ nhiên là không viết lá thư nào cả.
Đầu năm lớp 12, ba mạ tôi lại cho tôi ra Huế học để chuẩn bị thi vào đại học.
Trọ học ở nhà nó.
Ngày đầu tiên gặp lại, tôi giật mình vì nó đẹp quá. Đẹp hơn sự tưởng tượng của tôi khi đang ngồi trên xe đò từ Quảng Trị vào Huế nhiều.
Nó cũng nhìn tôi ngạc nhiên.
Ngày xưa con gái trổ mả sớm nên tôi chỉ đứng ngang mũi nó.
Bây giờ thì nó chỉ đứng ngang mũi tôi.
Nhưng mà nó thiệt là đẹp.
Tôi nghe tim mình rộn rã, quên mất nó là vai cháu.
Là họ hàng gần lắm.
Là máu mủ.
Là… không được.
Nó vẫn kêu tôi là cậu, nhưng lần này anh chị Quản bắt nó phải xưng con với tôi cho đàng hoàng. Chị lớn phải làm gương cho lũ em nó đều phải xưng là con với tôi.
Cho nên từ đây nó là CON.
Nó ngượng nhưng không nói gì được.
Riêng tôi thì vẫn mi-tau như ngày nào.
Bữa cơm chiều đầu tiên tôi cứ lén nhìn nó. Nhất là đôi bàn tay.
Nó đẹp nhất không phải ở khuôn mặt, hay thể hình gọn gàng, mà là ở đôi bàn tay.
Chắc là tôi có chút thiên vị.Bởi vì tôi vẫn nhớ đôi bàn tay năm xưa đã vỗ về, xoa lưng dỗ tôi ngủ.
Bàn tay của bà tiên tý hon thay thế cho mạ tôi của những tháng ngày loạn lạc.
Tôi chiêm ngưỡng nó đến nỗi nó cũng biết, nên tinh quái nhìn lại tôi, kín đáo xoè bàn tay ra cong năm ngón tay lại như móng vuốt của con Diều Hâu.
Coi chừng. Kỳ này con sẽ cào rách lưng.
Tôi kín đáo lè luỡi e sợ.
Nó gật gật đầu ra vẻ khen…cậu ngoan.
Chỉ vậy thôi là bảy năm xa cách của hai đứa tôi đã được san bằng.

***

Nó ở chung phòng với mấy đứa em gái.
Tôi thì ở chung với mấy thằng.
Nên mỗi tối gần mùa thi hai đứa tôi phải ra phòng khách ngồi học cho tới khuya.
Nó học cũng khá, chỉ hơi bết môn toán.
Cho nên tôi vừa học vừa kèm cho nó.
Có những đêm bài vở chúng tôi chỉ để đó cho có.
Hai đứa ngồi mà ngó lẫn nhau…
Mong thời gian đừng vội qua mau.

***

Một buổi tối cả nhà đi ăn giỗ.
Nó viện cớ mắc học thi không đi,
Nhưng ở nhà chỉ coi TV .
Nó biết là tôi cũng ở nhà một mình.
Thấy nó ngồi ở phòng khách, tôi cũng theo ra.
Chương trình TV chiếu gì tôi không nhớ.
Nó ngồi trên ghế sa lông đắp một cái mền chung quanh thiệt là ấm cúng.
Tôi ghé ngồi kế bên.
Ngửi thấy một mùi thơm lừng lựng.
(Không biết là của nó hay là của cái mền!).
Được một lúc, bỗng nó nhìn sang hỏi tôi có lạnh không
Tôi bảo có
Nó vén cái mền lên nói qua đây ngồi với con.
Tôi chui qua ngay.
Vậy là hai đưá tôi cuộn chung trong một cái mền.
Bây giờ thì tôi biết.
Cái mùi lừng lựng này là của nó.
Có mùi xà bông tắm,
Mùi thơm Bồ Kết gội đầu,
và một mùi hương đặc biệt kỳ lạ chỉ có ở nó.
Tôi nghe mát mát ở cánh tay.
Té ra tôi mặc tay đùi, còn nó áo cánh.
Nên da tôi đang chạm vào da nó.
Tôi nghe một cảm giác lạ lùng chưa từng có.
Vừa thích thích mà cũng sợ sợ.
Tôi sợ mạch máu của tôi sẽ bể.
Tôi sợ nó biết sẽ rút tay lại.
Nhưng không, nó vẫn cứ để yên một cách đồng lõa.

Má nó hồng hồng,
Mắt nó ươn uớt.
Tôi có cảm tưởng nếu tôi nắm một tay nó, nó sẽ đưa nốt bàn tay kia.
Tôi có cảm tưởng nếu tôi ôm nó, nó sẽ rút lại thật nhỏ để cho tôi ôm trọn vào lòng.
Nhưng tôi biết, nếu lỡ mà tôi hun nó,
Cả hai đứa sẽ sa vào bể khổ.

***

Tết đến tôi phải trở về nhà với gia đình.
Nó dặn đi dặn lại là phải trở về Huế ngay… để học cho kịp ngày thi.
Tôi hứa,
Nhưng về trễ hai ngày vì một việc không định trước.
Khi tôi trở lại Huế thì hình như nó giận không thèm ra ăn cơm.
Hôm sau mọi người đã đi vắng hết, tôi gặp quả nhiên thấy nó có vẻ giận hờn.
Tôi hỏi, nó nói con tưởng cậu về ăn tết, cưới vợ, rồi ở lại ngoài đó luôn không về Huế nữa.
Không biết ai cho nó hay là kỳ nghỉ tết này quả nhiên ba mạ tôi có dàn xếp cho tôi gặp gỡ một người con gái khác ngoài ấy mà ông bà đã chấm làm con dâu.
Tôi vâng lời đi gặp người ta cho có lệ để ba mạ vui lòng thôi, chứ mảnh bằng Trung học chưa xong, lấy chi ăn mà cưới vợ?
Nó biết, nhưng vẫn giận tại sao không nói trước làm nó trông.
Tôi giả lã cho qua và hứa tối nay dắt nó đi ăn chè tạ tội.
Nó chịu, nhưng với điều kiện là nó chọn quán để đi.

***

Tôi trúng kế. Nó chọn ngay cái quán mà tôi sợ nhất đời, và không ngờ nó liều lĩnh như vậy.
Gọi là quán TÌNH NHÂN
Vì đây là quán chỉ dành riêng cho những cặp tình nhân đến đây với khung cảnh hữu tình riêng tư, thích hợp cho những người yêu nhau tha hồ tình tự.
Chưa hết. Sau lưng quán Tình Nhân là một con đường ngắn giới trẻ ở Huế thời đó gọi là CON ĐƯỜNG TÌNH ÁI.
Không hiểu bắt đầu từ lúc nào, mà các bạn trẻ ở Huế bảo nhau rằng, yêu nhau mà chưa đến quán Tình Nhân để cùng nắm tay đi trên Con Đường Tình Ái thì kể như ...chưa hề yêu, và chắc sẽ không có duyên phận với nhau lâu dài.
Cho nên những cặp yêu nhau phải một lần đến đây như một lời ước nguyện trăm năm không văn bản.
Vậy mà nó đòi cùng tôi tới đó.
Nó thì gan lì hết biết trong khi tôi lo đến sốt vó.
Lỡ ai quen ngó …
Là chết!
Nó là cháu, tôi là cậu.
Là họ hàng mà.
Họ hàng đâu được quyền yêu nhau mà tới đây?
Nhưng nó nằng nặc đòi.
Tôi đành nhắm mắt đưa chân.

***

Hai đứa tôi cũng bắt chước họ, bước đi trên Con Đường Tình Ái.
Tôi đã yên tâm phần nào vì ở đây rất tối tăm đâu ai thấy mặt ai trừ người bên cạnh.Vả lại cũng không ai buồn để ý đến những cặp cạnh bên để làm gì.
Tôi và nó cùng bước song song bên nhau thật sát như những cặp tình nhân thật sự khác, chỉ có điều là không nắm tay.
Đang đi, nó bỗng chậm lại và nói
- Cậu ơi con ước …
- Mi ước chi? Tôi hỏi
- Con ước chi con có thằng bồ giống y… giống y… như cậu rưá.Nó nói đi nói lại chữ giống y như không còn gì giống hơn được nữa.
Tôi nghe tim nhức nhối.
- T. ơi tau cũng ước chi tau có con bồ mà hắn cũng giống y…giống y…như mi rứa.
Tôi nuốt vô bụng.
Cố giả lờ nói
- Thì mình đi như ri cũng giống như … bồ rồi.
Nó nói không phải
- Rứa thì răng mới là bồ?
Nó đưa bàn tay.
Tôi lấy một ngón ngoặc vào ngón tay của nó
- Như ri hí?
Nó hình như chưa vừa ý, nhưng cũng gật đầu.
Hai đưá tôi tiếp tục rảo bước
Sát bên nhau đến nỗi tôi ngửi đầu nó thơm ngát mùi tóc.
Bỗng nhiên nó dừng lại, nắm trọn cả bàn tay tôi.
Tay nó run run.
Tôi cũng run run.
Cặp tình nhân phía trước đang dừng lại và hôn nhau đắm đuối.
Không cần biết hai đứa tôi đứng ngó.
Tôi thấy mắt nó vời vợi,
…và đôi môi đợi chờ
Tôi quàng tay qua âu yếm vuốt ve bờ vai nó.
Tôi vuốt ve bờ vài nó,
Vuốt ve bờ vai...
Từ cổ đến cánh tay.
Rồi từ cánh tay ngược về đến cổ.
Hương con gái từ người nó rười rượi.
Tôi cúi xuống…
và hôn lên mái tóc.
Tôi sợ. Tôi không dám bước qua.
Hình như có tiếng thở dài thật nhẹ.
Nó nói
-Thôi mình về cậu hí.

***

Điện tín khẩn của ba tôi từ Quảng Trị nói tôi phải về nhà gấp. Mạ đau nặng lắm.
Tôi bỏ nó, bỏ trường, bỏ tất cả để về nhà.
Mạ vẫn khoẻ.
Chuyến vượt biên sắp tới có một chỗ dành cho tôi.
Tôi bàng hoàng và đau khổ không biết làm sao để liên lạc được với nó.
Ngay đêm đó thuyền tôi ra khơi.
Êm thắm.
Ba ngày sau tôi cặp bến quần đảo của Phi.
Tám tháng sau tôi ở Mỹ.

***

Năm năm sau nó lấy chồng..
Bảy năm nữa tôi mới trở về VN chuyến đầu tiên.
Mười hai năm xa cách.
Gặp lại nó, và hai đứa con gái xinh xinh.
Chứng nó gọi tôi là ÔN.
Ôn mới tròn ba mươi, và vẫn còn lẻ bóng.
Cho nên nó kiếm cho tôi một người vợ.
Phương Lan thua nó ba tuổi, là bạn chí thân.
Tôi ở Huế chơi gần một tháng với gia đình nó và Lan.
Không ai nhắc lại chuyện cũ nữa.

Khi tôi về VN lần thứ ba là để làm đám cưới.
Không biết tôi cưới Lan vì tôi yêu nàng, hay chỉ vì nàng là bạn của nó.

***

Phương Lan và tôi đã sống bên nhau thật hạnh phúc.
Nàng cho tôi hai đứa con trai kháu khỉnh dễ thương.
Tôi thầm cám ơn nó đã khéo chọn cho tôi một người bạn đời.
Nhưng khi mà cuộc sống của tôi đã an bình, đằm thắm, thì cuộc đời của nó lại nổi sóng.
Nó bệnh gì không rõ, phải nằm bệnh viện cả tháng trời chạy chữa. Ngay Lan là bạn thân hỏi cũng không nói.
Rồi chồng nó bỗng sinh chứng vợ bé, vợ nhỏ khiến nó phải đau khổ và cuối cùng phải chia tay.
Hai vợ chồng tôi cùng lo.
Lan thì thương bạn.
Nàng tưởng tôi thương cháu.
Có biết đâu tôi thương mối tình đầu.

***

Tôi có dịp đi công tác cho công ty tại Nhật, và may mắn là công việc tiến hành suôn sẻ nên thay vì hai tuần, tôi được bốn ngày dư không biết phải làm gì.
Một người bạn đã từng đi chuyến trước nói có thể book vé thật mau và về VN chơi một hai ngày.
Tôi nghe lời và xếp đặt được chuyến bay về Hà Nội, rồi từ Hà Nội đi thẳng ra Huế trong thời hạn ngắn nhất.
Và tôi có thể ở Huế 24 tiếng, rồi về lại Nhật đúng ngày như dự định.
Bỗng nhiên tôi nghe như tiếng nó gọi.
Một ngày sau tôi có mặt ở Huế.
Nó ngạc nhiên khi tôi gọi từ một khách sạn ở trung tâm thành phố..
Lần cuối tôi về VN cùng với Lan cũng đã mười hai, mười ba năm. Rồi sau đó chúng tôi có con và lo xây dựng cuộc sống nên đã lâu không trở lại.
Lần đó gia đình nó vẫn còn êm thắm.

Nó đến.
Tôi sững sờ chưa kịp hỏi tại sao đến nỗi.
Ở lứa tuổi mới bắt đầu năm mươi của tôi và nó, cùng lắm là tóc điểm muối tiêu.
Hầu hết phụ nữ đều nhuộm đen che dấu.
Nó thì không.
Tóc trắng như phau.
Sương mai gầy guộc.
Nhưng nó không để cho tôi hỏi.
(Chắc vì tôi giang tay.)
Nên nó chỉ la lên “ Cậu ơi!. ”, rồi chạy vào người tôi như cơn gió.
Ôm chặt cứng như thể sợ tôi biến mất.
Nó vẫn quen miệng gọi cậu xưng con.
Và chỉ một giây thôi, tôi đã quyết định sẽ đứng bên ngoài xã hội.
Mặc kệ những gì mà luân lý sẽ nói là có tội.

Không biết hai đứa tôi ôm xiết nhau được bao lâu.
Tới lúc tôi muốn ẵm nó lên.
Thì nó lại ngồi xuống khóc.
Bây giờ tôi mới biết.
Nó bị ung thư mấy năm trước. Tuy may mắn cứu được mạng sống. Nhưng người ta đã giải phẫu cắt bỏ một phần thân thể của nó.
Từ đó nó đã không thể làm một người vợ trọn vẹn.
Nên chồng nó bỏ nó.
Nên nó ngậm đắng nuốt sầu.
Tóc một chiều chợt trắng như phau.
Bây giờ nó như sống nhờ tình thương bố thí của định mệnh. Mỗi năm hai lần phải vào nhà thương thử nghiệm mầm ung thư có tái phát. Nếu không có gì trắc trở nó tạm yên tâm sống thêm sáu tháng.
Mới lần sau cùng tuần trước đi khám, họ nói có vài triệu chứng hơi…bất thường nên sẽ phải thử nghiệm lại. Tuy các bác sĩ đều trấn an, nhưng nó có cảm tưởng rằng “ cái ngày đó” đã gần kề. Nó biết người nó đã cắt bỏ hết rồi. Nếu bệnh tái phát thì đâu còn gì mà cắt mà xén nữa…
Tôi thương nó quá, sụt sùi theo.
Nó lại bỗng cười và nói: Dị chưa tề. Sống chết có số. Cậu tra như ri mà còn khóc.
Tôi nói già vẫn khóc.
Nó bảo tôi nằm xuống giường.
Rồi ngồi cạnh bên…
vừa xoa vừa gãi lưng cho tôi,
giống như ngày xưa.
Tay nó vẫn dịu dàng âu yếm…
giống như ngày xưa
“Ngủ đi cậu - Cậu ơi, cậu ngủ đi cậu.”
Tôi mơ màng không biết là tiếng của nó bây giờ.
Hay chỉ là âm thanh đồng vọng của 40 năm về trước đang lạc lõng về đây?
Trời Huế không mưa mà sao bị dột.
Có vài giọt nuớc rớt trên lưng.

Tôi bỗng thấy mình bay lên trời cao
Và thấy phía dưới có một thằng bé giữa buổi ly loạn của chiến tranh, phải xa lìa tổ ấm nằm khóc nhớ nhà.
Có con bé nằm cạnh bên vỗ về ru ngủ.
Tôi lại thấy đang bay về phía Quán Tình Nhân.
Đôi uyên ương phía trước vẫn còn đang hôn nhau say đắm.
Có nó còn đứng đợi .
Nên tôi dừng lại, ghé môi hôn.
Nó cười tươi như hoa nở mùa Xuân.
Rồi cũng bay lên…
Tóc trắng thành mây.
Hai đứa tôi cùng bay trên con đường Tình Ái.

***

Hai tháng sau nó chết.

./.

ThaiNC (San Jose 3/2011)





10/30/2014

Vang Giữa Tịch Liêu




thơ Tóc Nâu . nhạc&trìnhbày Dzuylynh



Mỗi ngày 
ngoan đọc Thánh Kinh 
Hồn ơi, 
liên tưởng bóng hình bủa vây 
Ngẫng nhìn... 
ừ , 
chỉ làn mây 
Trôi theo ngọn gió , 
suốt ngày rong chơi... 

Hoa đơm hương sắc gọi mời 
Người đan Võng mộng 
ru đời thiết tha 
Tiếng đàn 
từ lũng Hoàng Hoa 
Vượt ngàn sông núi, 
biển xa vọng về... 

Chiều rơi, vạt nắng ngủ mê 
Ai lay tỉnh thức , 
Vỗ về giấc mơ ? 
Hoang vu ơi... 
chẳng bến bờ 
Như đi, như đến... 
nhẹ hờ vậy thôi ! 

Nụ cười còn ngọt đôi môi 
Mắt nâu còn cả một thời... 
yêu thương ! 
Đánh rơi hôm nọ 
bên đường 
Hôm nay mới biết 
niềm vương lạc loài 

Ai tìm ta? 
Ta tìm ai? 
Hư vô một cõi , 
u hoài trăm năm 
Cỏ sương ướt đẫm chỗ nằm 
Chiiếu chăn còn ấm hương trầm người khêu ! 

Kinh cầu vang giữa tịch liêu... 
Đàn ngân tương khúc, 
mỗi chiều... 
cung mơ !







Mai ... Sinh Nhật Không Anh


(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


thơ Sông Hương . nhạc & trình bày Dzuylynh



Mai...
Sinh nhật không có anh
Em có về thương vầng trăng khuyết ? 
Thôi đừng nuối tiếc 
Tháng ngày rêu phủ màu xanh 
Mai... 
Sinh nhật không có anh 
Em có về qua từng góc phố ? 
Mùa thu thay áo 
Tháng ngày như những hoàng hôn 
Mai...
Sinh nhật không có anh 
Chiếc lá còn xanh màu kỉ niệm ? 
Sương chiều, mây tím 
Ai ngồi đếm ngược thời gian
Mai...
Sinh nhật không có anh 
Góc phố mình qua còn thao thức ? 
Hờn, thương, được, mất 
Bụi nhoà trên những vần thơ 
Mai... 
Sinh nhật không có anh
Tháng ngày dường như trống vắng
Mềm môi men đắng 
Chập chờn vùng ký ức rêu xanh 
Mai... 
Sinh nhật không có anh 
Mềm môi ngọt đắng
Đọng lại miền ký ức rêu xanh
Chập chờn nỗi nhớ khôn nguôi

5/tháng chạp/2012








10/24/2014

Gặp Lại Người Bạn Cũ

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài thơ)


thơ: NgãduTử . diễn ngâm: dzuylynhđỗlanchy



Trong vườn xưa bạn và tôi tâm sự 
Trải lòng mình như từng nhập cuộc chơi 
Dẫu thế nào thời thế giữa chúng tôi 
Nguyện gìn giữ tình bạn bè thân thiết 

Đêm hôm ấy ta thấy mình lẫm liệt 
Vì trong nhau nói hết rất thực thà 
Từng dãy đời lớp lớp cứ đi qua 
Có mặn đắng, ngọt bùi nhưng dung dị 

Ba mươi năm giáp ranh hai thế kỷ 
Trăng mùa xưa không trở lại bao giờ 
Đời không là tiết tấu một bài thơ 
Ngày quần thảo đêm lạnh lùng đất khách 

Những tháng năm thờ ơ mùa gặp gỡ 
Vẫn tìm nhau cho đến tận bây giờ 
Cũng từ ấy nghĩ trong từng lời nhớ 
Bạn và tôi nam bắc chẳng trùng phùng 

Chuyện ngày xưa mơ làm khách kiếm cung 
Đôi chân bước khắp trời quê lãng mạn 
Nhưng chao ôi, cuộc đời không kỳ hạn 
Sau bảy lăm* chưa có buổi tương phùng 

Bạn nơi đâu, tôi thì vẫn ung dung 
Vườn thi tứ chăm bón từng ngôn ngữ 
Mỗi hành trình đời người một cuộc lữ 
Đời bao la không còn dấu xuân thì 

Rồi bất ngờ qua một chuyến đi 
Bỗng gặp lại giữa đất trời trùng ngộ 
Tôi đọc thơ vẫn xem thường quan lộ 
Bước tự do cùng trăng nước giữa đời 

Bạn cầm tay tôi như thuở đôi mươi 
Mầy vẫn vậy vẫn rền vang kiêu hãnh 
Không mặn mòi trước thế thường danh lợi 
Rất cảm ơn với ý nghĩ chân thành 

Tao vẫn thực như ngày xưa lẫm liệt 
Sức bao nhiêu cứ phụng sự nhân quần 
Như trạng Nguyễn: ‘…dân muôn đời vạn đại’ 
Trăm năm mong đón ánh sáng trong ngần. 


NGÃ DU TỬ 
*1975





10/22/2014

Thư Bộ đội cụ Hồ gửi Anh Lính Miền Nam

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài viết)


bài viết Nguyễn Bá Chổi .  diễn đọc Dzuylynh



Nguyễn Bá Chổi vừa nhận được lá thư dưới đây của của một cựu bộ đội cụ Hồ qua đường bưu điện. Nhận thấy nội dung liên quan đến “đại thắng mùa xuân” mà “đảng ta” đang chuẩn bị ăn mừng ngày kỷ niệm lần thứ 38, Chổi xin quá giang Danlambao cho đăng lại nơi đây sau khi được sự đồng ý của tác giả bức thư với điều kiện dấu tên. Tiện thể, người nhận xin gửi nơi đây lời cám ơn đến anh cựu “giải phóng quân” Cách Mạng đã chia sẻ tâm sự phản tỉnh với “Ngụy quân”. 

*

Anh Chổi,

Trước hết tôi xin phép anh, thú thật, nhờ đọc những bài viết của anh suốt mấy năm nay, từ Cu Tèo trong mục “Bác cháu ta lên mạng” đến Kỵ Binh rồi Nguyễn Bá Chổi, tôi biết được anh từng là một người lính trong Quân đội Việt Nam Cộng Hòa trước 30 tháng Tư 1975, và biết được tuổi anh với tôi cũng xêm xêm nhau. Tôi viết “xêm xêm” theo kiểu nói người Miền Nam các anh hay dùng để anh hay rằng tôi, một bộ đội cụ Hồ thập thành trước kia nay đã tự giác tự nguyện tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc trên con đường Ngụy-quân hóa và Mỹ-cút hóa (con cháu tôi bây giờ học tiếng Mỹ thay vì tiếng Nga, như đảng ta đã bái bai Kinh Tế Tập Trung đói meo chạy theo Kinh Tế Thị Trường béo bở, bỏ đồng Rúp núp đồng Đô - theo văn phong kiểu anh viết vậy).

Bởi vì sau khi giải phóng Miền Nam, tôi khoái quê hương của anh quá xá rồi xin chọn nơi này làm quê hương luôn đó anh. Xin anh đừng buồn hay thấy bị xúc phạm khi tôi dùng chữ “Ngụy” trong thư này, lý do giản đơn là, một phần do quen mồm quen mép, một phần khác quan trọng hơn là, nhờ ở lại Miền Nam, sống giữa đồng bào Miền Nam mà tôi đã chuyển biến từ sai lầm đáng tiếc căm thù khinh bỉ Ngụy thành khoái cụ tỷ Ngụy, bái phục văn hóa “đồi trụy” Ngụy, và nhất là Quân đội Miền Nam các anh có anh hùng Ngụy... Văn Thà, trong khi Thủ tướng Miền Bắc của chúng tôi tự cho mình là chân chính lại ký công hàm bán nước, dâng Hoàng Sa và Trường Sa cho Tàu cộng, mà bây giờ nhờ đọc qua loạt bài “Những sự thật không thể chối bỏ” của Đặng Chí Hùng kèm theo những hình ảnh tư liệu dẫn chứng, tôi mới biết được thực sự ai ngụy ai ngay, nhưng đây không phải là nội dung tôi muốn đề cập đến trong thư này.

Thưa anh Chổi, điều tôi muốn đề cập với anh hôm nay là cám ơn các anh đã... thua cuộc chiến tranh mà trước kia chúng tôi hăm hở gọi là “giải phóng Miền Nam”. Thực tế cho thấy đó là “giải phóng Miền Bắc”. Nói thế nghe ra là ”phản động”, nhưng thực chất là vậy. Nếu bác Hồ từng nói “Nước Việt nam là một, dân tộc Việt Nam là một, sông có thể cạn, núi có thể mòn song chân lý ấy không bao giờ thay đổi” - cứ cho bác Hồ nói đúng đi, mặc dầu theo sách giáo khoa Cách mạng dạy thì Việt Nam ta không chỉ có một mà có tới 53 dân tộc (trong Nam các anh gọi là 53 sắc tộc, xem ra đúng hơn), thì ta cũng có thể nói, nhờ chiếm được Miền Nam mà Miền Bắc được giải phóng, sông có thể cạn núi có thể mòn, nhưng chân lý ấy nay đã hiển nhiên không thể chối cãi.

Thực tế đó là gì? Cũng giản đơn và dễ dàng như tòa án Hải Phòng vừa xử phạt tù anh em Đoàn Văn Vươn là nạn nhân, và phạt tù treo đám thủ phạm tép riu, còn đám đầu sỏ chủ mưu thì hoàn toàn vô can, trong vụ cưỡng chế tài sản nhân dân mà chính Thủ tướng kết luận “hoàn toàn trái pháp luật”. Nếu các anh không thua cuộc chiến thì bộ đội cụ Hồ chúng tôi đâu có thu được hàng tỷ khối chiến lợi phẩm mang về làm náo nức nhân dân Miền Bắc, trong đó có cậu bé 13 tuổi quê hương Xô Viết Nghệ Tĩnh sau này là nhà báo Huy Đức ghi lại:

“Những gì được đưa ra từ những chiếc xe đò Phi Long thoạt đầu thật giản đơn: Mấy chiếc xe đạp bóng lộn xếp trên nóc xe; Cặp nhẫn vàng chóe trên ngón tay một người làng tập kết vừa về Nam thăm quê ra; Con búp bê nhựa - biết nhắm mắt khi nằm ngửa và có thể khóc oe oe - buộc trên ba lô của một anh bộ đội phục viên may mắn.

Những cuốn sách của Mai Thảo, Duyên Anh... được các anh bộ đội giấu dưới đáy ba lô đã giúp bọn trẻ chúng tôi biết một thế giới văn chương gần gũi hơn Rừng Thẳm Tuyết Dày [1], Thép Đã Tôi Thế Đấy [2]… Những chiếc máy Akai, radio cassettes, được những người hàng xóm tập kết mang ra, giúp chúng tôi biết những người lính xa nhà, đêm tiền đồn còn nhớ mẹ, nhớ em, chứ không chỉ có “đêm Trường Sơn nhớ Bác”. Có một miền Nam không giống như miền Nam trong sách giáo khoa của chúng tôi.” (Bên Thắng Cuộc).

Còn chính bộ đội cụ Hồ như chiến sĩ gái Dương Thu Hương háo hức bao nhiêu trên đường giải phóng Miền Nam thì sau 30/4/75, khi vào đến Sài Gòn đã... Ta thử đọc trích đoạn cuộc trao đổi giữa cô với nhà báo Đinh Quang Anh Thái (*)

“Đinh Quang Anh Thái: Bà từng viết rằng, ngày 30 tháng Tư năm 1975, khi các phụ nữ khác trong đoàn quân của bà trầm trồ trước sự trù phú vật chất của miền Nam thì bà ngồi khóc trên lề đường Sài Gòn. Bà có thể nhắc lại tâm trạng của bà lúc đó?

-Dương Thu Hương: (thở dài) Điên rồ thì tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc thì tôi có hai lần khóc.

Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cà mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí. Tôi không choáng ngợp vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy dẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette. Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ. Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói. Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ... nếu người ta muốn. Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải.”

Rồi chuyện ông bác sĩ bộ đội cụ Hồ mà anh gặp tại nhà người bạn chiến hữu của anh ở Tân Định ngay sau khi mới giải phóng Sài Gòn trông như người ngoài hành tinh mới đến, cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, bảo “có vào đây mới biết đồng bào Miền Bắc ngoài đó quá khốn khổ”.

Anh Chổi ơi, vài mẩu chuyện trên đây là của vài ba cá nhân lẻ tẻ nhưng là đại diện cho tâm trạng chung của tuyệt đại bộ phận đoàn quân “đại thắng mùa xuân” ngay sau khi mèo mù vớ được cá rán Miền Nam đó anh. Bây giờ thôi những mẩu chuyện cá nhân để nhìn vào tổng thể sờ sờ trước mắt.

Giá như ngày đó Mỹ không chịu cút, Ngụy không chịu nhào và các anh cứ tiếp tục giữ vững Miền Nam với chế độ Tư Bản một mình thì chúng tôi, tức Miền Bắc, cứ vẫn xếp hàng cả ngày và chỉ được tiêu chuẩn “mỗi năm ba tấc vải thô, lấy gì che kín cụ Hồ em ơi”, Ba Ếch cứ tiếp tục trốn chui trốn nhủi trong rừng tràm U Minh, đêm du kích ngày chích mông, chứ làm gì có nhà thờ họ hoành tráng lừng lựng giữa Rạch Giá như bây giờ. Nói chung không nhờ Miền Nam các anh thua thì làm gì chúng tôi được nếm mùi bã Tư bản để được như ngày nay. Không nhờ các anh bỏ của chạy lấy người thì của đâu cho Cách Mạng lấy làm giàu như bây giờ. Không nhờ các anh thua cuộc thì ngày nay chắc chắn Miền Bắc chúng tôi còn tệ hơn nước anh em XHCN Bắc Triều Tiên của cậu Giun Kim Ủn bây giờ.

Nói túm lại, kỷ niệm ngày 30 tháng Tư 75 là để mừng cho Miền Bắc chúng tôi được giải phóng, chứ Miền Nam các anh thì bị một vố phỏng... nhớ đời này qua đời khác. Nhưng ở đời này, anh còn lạ gì, khốn nạn của người này là hạnh phúc của người kia. Thôi thì Miền Nam các anh đã hưởng lâu rồi, nhiều rồi, nhường cho đồng bào Miền Bắc chúng tôi được giải phóng một ti, cho công bằng.

Cảm ơn anh đã đọc hết thư này của một người cựu thù cùng máu đỏ da vàng, cùng quê hương “ông bác” mà ngày nay mỗi lần nghe nhắc đến là tôi muốn độn thổ vì xấu hổ.

Trân trọng chào Anh,

Một cựu bộ đội cụ Hồ trong đoàn “giải phóng quân” 1975.

Sài Gòn, năm thứ 38 ngày Giải phóng Miền Bắc.







Nơi Đặt Trái Tim Mình

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài thơ)


thơ tânhìnhthức dzuylynh | thiênthanh diễn đọc 



Em đặt trái tim mình trên đỉnh đầu ngọn bút  
Là đỉnhThiên Ấn bút trời giáng thế, 
Ngũ Hành Sơn năm ngọn núi quê hương 
Dãy Thất Sơn linh hiển đất phương Nam 
Núi Hồng Lĩnh cõi Bắc ngày ly khai lập quốc 
Chỗ tiền nhân dựng nghiệp: ngọn Hòanh Sơn... 

Em vẽ trái tim VIỆT-NAM giang san tổ quốc 
Vẽ những địa danh linh kiệt bốn ngàn năm 
vẫn còn đó hiên ngang cùng tuế nguyệt 
Em đặt giọt máu mình trên đỉnh đầu ngọn bút 
để vẽ anh người chinh chiến sa trường 
Poncho bọc thây một thời đi giữ nước 
Hồn oan tấm thẻ bài còn rền rĩ khua vang 
và những tù nhân mục xác chốn lao lung 
những anh hùng vong thân vì xã tắc! 

Anh đặt trái tim em trên đỉnh đầu ngọn bút  
để nhắc em chẳng bao giờ quên nguồn cội Tiên Long 
Để nhớ thương quay quắt những đêm trường 
từ một chốn tha hương phiêu bạt 
Nơi cắn đôi hạt lệ tạm dung thân 
gượng nửa kiếp khách phong trần lữ thứ... 
Em vẽ trái tim em đỏ bầm giọt máu 
vẫn chưa khô thao thức mộng ngày về 
Tháng năm ơi sao mòn mỏi lê thê... 
em đặt nỗi đau lên vành khăn tang tổ quốc 
vẽ cờ bay phần phật khắp sơn khê 
Vẽ trời Nam rộn rã khúc khải hòan ca chiến thắng ! 

Em đặt ngọn bút vào giữa trái tim mình 
Vẽ trái tim mình có dễ gãy lắm không anh? 
Bởi ngọn bút làm từ than Nông Sơn, Hòn Gay, Cẩm Phả 
ở một nơi gọi cẩm tú sơn hà 
nay cũng đã rơi vào tay giặc Tàu phương Bắc 
Và trái tim anh một mắc xích xuyên tâm 
cũng đau đớn ngày đêm quặn thắt 
hận quân thù dày xéo đất quê ta 
để nhắc em luôn nhớ đến nước nhà - Nghĩa Trang Biên Hòa - chỗ hài cốt anh bị san bằng đào xới 
bởi kẻ dạ thú lòng lang trả thù hèn mạt 
Tượng Tiếc Thương cũng hóa thành tro bụi 
Sĩ tử anh hùng đành cúi mặt buông tay 

Ngọn bút chì có thể vẽ nên những giấc mộng an bình,  
Những bức tranh tuyệt mỹ về tình yêu - con người - tổ quốc 
Có thể nào xóa đi vẽ lại, như người ta di dời biên cương cột mốc không anh? 
Như người ta bán xới đồng bào dân tộc non sông 
Nơi hơi ấm tình thương không còn nữa, chỉ quẩn quanh tiếng cú rúc đêm trường 
Nơi người sống là những xác thân vô hồn gắng gượng 
cúi mặt gầm đầu vô cảm với quê hương... 
Ngọn bút chì em sẽ vẽ nên bão lửa 
đốt tàn tro vôi vữa dấu binh đao 
Cho lê dân thôi thảm thiết than gào 
ngày quân giặc vùi thân sâu huyệt mộ ! 

Ngọn bút chì vẽ nên ngàn ngọn lửa  
lửa Độc lập - Tự do - Bác ái - Công bằng 
Lửa thiêu đốt đến tột cùng chủ nghĩa ngọai lai dị dạng 
Hủy diệt đám rợ người buôn dân bán nước 
Em đặt trái tim mình trên đầu ngọn bút 
Để gạch nát vết tủi nhục ngàn năm Bắc thuộc 
để rạch xóa dấu nhớp nhơ trăm năm đô hộ giặcTây 
Bôi tẩy sáu mươi tám năm ách Cộng Sản từ nay 
giặt rửa ba mươi tám năm phiêu bạt kiếp lưu đày 
Vẽ lại tấm dư đồ thành trang tân huyền sử: 
VIỆT NAM ! VIỆT NAM : Minh Châu Trời Đông ! 



hảingoạithahương. Quý Tỵ 38 mùaxuânđãmất.April 27.2013. dzuylynh






10/20/2014

Hư Ảnh

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


sáng tác & trình bày Dzuylynh 
album Cánh thiên di. 2012 



đêm vẫn đến, nhưng hình như còn thiếu 
ngày qua ngày, ngày vẫn mãi chưa vơi 
viền chân trời, con sóng vẫn xa khơi 
và như thể đời lăn triền dốc ngược 

nếu em biết tình yêu là hư ảnh 
ngọn lửa tình thoi thóp ánh que diêm 
thế tại sao lại cứ mãi đi tìm 
trong hoài niệm bởi niềm tin ảo vọng... 

bởi sương giá mưa sa thành tuyết đọng 
bởi mặt trời đổ lửa cháy tâm không 
dấu con tim trong ngọn gió phiêu bồng 
cho hơi thở nhịp trầm sâu trống vắng 

ngủ yên nhé bụi trần đừng khua khoắng 
đổ câu ru cát trắng liệm sông vàng 
hỡi đền đài lầu các dấu hoang tiêu 
phù phiếm khúc vọng ca mềm giấc mộng... 


saigonvietnam.2012







Rừng Ơi


(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
http://www.box.net/shared/suqtaavmt2


Thơ: Cao Nguyên Phổ nhạc & trình bày: Dzuylynh



cư dân cũ, từ vùng trời xa vắng
gọi rừng xưa, ta nhớ lắm - rừng ơi!
thương mùa cây cúi đầu buồn tháng Hạ
lá chịu tang qua mấy chục năm rồi!

lúc ta đi, rừng sâu còn ngún lửa
lửa hận thù, cháy quá nửa đời ta
cháy bỏng màu da, làm sao lành vết sẹo
chung niềm đau, ta chẻ máu nuôi rừng

nửa máu ta có giúp rừng sống lại
đất có mừng lá biếc nẩy chồi xanh
cây có vui khi chim về hái trái
hoa có cười cho hương toả vây quanh?

ôi nhớ quá, rừng ơi! ta nhớ quá
cao nguyên xanh, hoa lá ấy - hồn ta
và cả máu chia cho rừng thuở ấy
nhắc ta về, dù bữa hẹn còn xa

về xem nắng ghẹo hoa tươi rói mặt
về thăm cây lành hẳn vết thương chưa
về ngồi giữa nắng mưa nghe đất hát
khúc đồng dao từ những khát khao xưa!

thơ ta đó, rừng ơi! ru chút nhé
ta chưa về thăm đất mẹ chiều nay
sợ hàng cây còn long lanh ngấn lệ
ta với rừng sẽ khóc giữa vòng tay!













10/18/2014

Còn đó Nỗi Đau...

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


Lâu, hôm nay em về thăm phố   
Cuối tháng tư mây đen đan kín bầu trời   
Chuyện quê hương nói hết một đời 
Vẫn còn đó, nỗi đau của người viễn xứ ...  
( thơ Tóc Nâu ) 






Lâu lắm rồi em chưa về thăm phố  
SàiGòn ơi ! Sao nỗi nhớ đục trùng khơi...  
Cuối Tháng Tư mây đen đan kín bầu trời   
Chuyện quê hương dẫu nói hết một đời   
Vẫn còn đó nỗi đau người viễn xứ  
Vẫn còn đó Nỗi Đau Người Viễn Xứ!  
Lâu lắm rồi em chưa về thăm phố  
Saigon mình trơ lại những mộ bia  
Khắc ghi sâu tội ác kẻ vô thần  
Cho thương tiếc, khổ đau, và bi hận!...  
... Và hôm nay em trở về thăm phố  
Hạt mưa buồn lâu qúa vẫn chưa khô  
Vẫn còn đó Nỗi Đau Máu Đỏ Da Vàng  
Vành tang trắng phủ quanh ngày Quốc Nạn!  
Quê Hương ơi bao giờ hết điêu tàn?  
Cho nỗi nhớ quặn đau năm tháng tha hương!   
Để đêm đêm thao thức đếm canh trường  
Chờ cho đến mai này mùa Xuân trở lại  
Chờ cho đến mai này mùa Xuân trở lại!  
Cho ngày về Cờ Vàng rực rỡ tung bay  
Tay cầm tay mừng vui nước mắt tuôn trào  
Biết bao giờ? Hay chỉ còn đọng lại nỗi đau?!?  
Biết bao giờ? Hay chỉ còn đọng lại nỗi đau?!?  
Sẽ có ngày Sàigòn trở lại không lâu  
Sẽ có ngày không còn đọng lại nỗi đau!  
Để em tôi thôi buồn thôi nhớ  
Và quê hương trở lại ngày xưa  
Phải không em? phải không em?   
Phải không! Phải không?  
   

38 mùaxuânđãmất.Half Moon Bay April 30.2013.dzuylynh 







Ngày Giỗ Anh

(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài diễn ngâm)



thơ Cao Nguyên . diễn ngâm Dzuylynh



ba mươi năm qua rồi
em vẫn còn tiếng nấc
thắp nén hương cúng anh
lòng nghẹn trào nước mắt

mỗi Tháng Tư nhớ về
tình yêu và hạnh phúc
anh vội vã mang theo
em ôm chầm tiếng khóc

trong tiếng thét hãi hùng
anh cùng em vỡ vụn
anh nát một xác thân
em tan đời ước vọng

*
hôm nay ngày giỗ anh
em hướng về quê Nội
vẫn tiếng nói nhiệt thành
em yêu anh quá đỗi

mỗi năm ngày giỗ anh
hai con đều có mặt
hương ngát tỏ lòng thành
lòng quặn đau như cắt

ba mẹ con ôm nhau
nhìn ảnh anh mà khóc
ba mươi năm đời đau
trong hành trình khó nhọc

xin anh cứ yên lòng
em vẫn vui mà sống
vì hạnh phúc các con
lại nuôi mầm hy vọng

mong con cháu sau này
mãi còn luôn nhắc nhớ
trên cao chín tầng mây
linh hồn anh rạng rỡ!


Cao Nguyên
03.23.2004






10/15/2014

Cảm Đề




Người cắt cây bỗng nhớ đến những cây Lan sau vườn
Đến từ những hàng cây sẽ không còn nữa
Đêm nay, người cắt cỏ bâng khuâng, đêm nay, biết đâu
Hoàng Điệp sẽ hóa thành những cánh bướm vàng
Bay mãi, bay mãi
Bay mất, theo những hàng cây
( thơ Bùi hồng Lĩnh )



( thân tặng người thơ BHL )



Ước gì mình hóa bướm mà hay
Trang Tử ngày xưa lỡ giấc say
Thấy thân hóa bướm giữa ban ngày
Thấy hồn ngơ ngẩn lạc đường mây

Đêm nay người cắt cỏ bâng khuâng
Dõi mắt trông mây chất mấy tầng
Tỉa nhánh sông đời trôi mấy bận
Cắt cành, dâm mấy đọt phù vân

Đêm say nghe tiếng ngâm Hồ Điệp
Vùi ý chờ ngồng thơ lên liếp
Tiếc ngẩn ngơ cánh lan Hoàng Điệp
Hóa bướm vàng bay theo định nghiệp

Sáng nay nhúm lửa lòng cho ấm
Lăn mấy vò thơ ra suối ngâm
Côi cút mình ta ngồi độc ẩm
Chờ men Hồng Lĩnh mềm, nứt mầm

Bình minh thinh lặng trên lũng thấp
Hạn hán trông chờ cơn mưa ngập
Suối cạn mong nước dâng sâm sấp
Bới giọt sương khô trong nắng hấp

Anh hỏi giúp người đi cắt cây
Cho tôi xin một nhánh Lan gầy
Cắm chôn trong độc bình năm ấy
Cho Hoàng Điệp đừng hóa bướm bay...


hoànghoalũng.đêm thức chờ mặt trời.Oct15.2014.dzuylynh






Bởi Âm Thanh Là Huyền Ngữ Vô Cùng





b ở i  â m  t h a n h  l à  h u y ề n  n g ữ  v ô  c ù n g



khi ngôn ngữ nằm phơi trên giấy trắng
chữ chồng lên thơ thơ lặng chữ câm
kịp đến khi con gió vẫy thi trào
thơ cất tiếng rách toang lời thinh lặng

không có gió thơ chỏng chơ bến vắng
chờ nhịp chèo khua động sắc âm thăng
nhạc trỗi vang thơ xé toạc dấu khằn
thi phổ đã bắt đầu luân vũ dáng

khi thi ngữ bắt đầu giao duyên nhạc
sóng âm thanh rực rỡ ánh tơ vàng
là cuối cùng giai điệu khởi âm vang
phối âm nghĩa là thơ loang ý nhạc

không phải tứ thơ cũng là ý nhạc
thơ lạc vần nhạc cũng vỡ tan hoang
thơ nhạc chênh duyên cung phách lỡ làng
phối âm nghĩa là thơ hòa ý nhạc



phùvân.June.20.2012 _ xin đừng khiên cưỡng và lạm dụng thuật ngữ âm nhạc, bởi âm thanh là huyền ngữ vô cùng







10/13/2014

Bây Giờ Là Tháng Ba




bây giờ là tháng ba 
trích tùy bút "Dấu bồng cỏ ngựa" 



Giờ này anh ở đâu? Huynh trưởng "tháng ba gãy súng"!?
Tháng Ba đã đến rồi đây, Cao xuân Huy!
Thức dậy đi hỡi cơn say lúy túy.
Thức dậy đi tiếng ngựa hí sa trường...
Thức dậy đi chiến lũy với biên cương.
Thức dậy đi những anh hùng thế kỷ!
Một Tháng Ba Trường Sơn trở mình sau giấc đông miên buốt da cắt thịt.
Tháng Ba một sớm tinh sương.
Trang liệt sử bi tráng thứ bốn mươi tám kể từ mùa xuân tận kéo nhau theo về nửa mảnh trăng vùng vịnh, lật lại từng tờ, từng tờ phất phơ trong nắng trong gió thung lũng lập xuân...
Sau cơn say bửa tiệc xác người, cơn bão lửa Quảng Trị Thừa Thiên 1972 nôn thốc tháo ngập ngụa lên phím nhớ cung quên. Nơi ngục tù rổn rảng xích xiềng những xoáy âm hoài niệm.
Tháng Ba gió nổi mây trôi tràn lũng thấp, mùa mồ hôi sông núi ngập quê hương.
Tháng Ba tha hương trăn trở những đêm trường, mùa xác giặc tanh hôi lùa chướng khí.
Tháng Ba anh linh tử sĩ dắt nhau về, mùa dỗ giấc sơn khê vào mộng mị.
Tháng Ba những người lính trận nhỏ lệ bi, mùa tiếc thương vỏ đạn đồng hoen xanh rỉ...

Mùi nhang trầm tinh tuyền bàng bạc trộn lẩn hương cà phê tuyệt hảo Ba Tây thằng bạn vong niên em trai hậu phương mới tiếp tế xuyên đại dương theo chuyến hải hành về miền quá khứ, gói trong mảnh vải dù hỏa châu tha hương luân lạc.
Lâng lâng cùng mùi khen khét thuốc lá làm cho nỗi buồn vọng quốc đặc quánh.
Ánh sao mai lập lòe đáng thương cố rướn mình chồm lên tia nắng ấm đang dần tỏa rạng đất trời,
Màn đêm, bóng tối và tội lỗi đang vén dần lên với tiếng chào bình minh liến thoắng rộn ràng từ con Mocking Bird đánh bẫy từ dạo tháng ba năm ngoái.
Sao lại là Tháng Ba nhỉ? Tháng Ba bà già đi biển. Biển êm đềm như một giòng sông.
Em lặng yên bước xuống con thuyền, nước mắt cạn vì khóc thương người nằm xuống.
Máu cũng kiệt bởi em đã bán xới đổi lấy chén cơm cho con thơ,  máu đổi lấy ly sữa cho mẹ già đang trong cơn ngắc ngoải thiếu ăn thiếu uống.
Khỉ vẹm ở rừng ăn măng le uống nước ống giang, rỉa tôm tép bờ khe hố đạn lẫn xác người sinh Bắc tử Nam. Về phố thị khỉ ăn gan hút máu người phương Nam vô tội.

Tháng Ba, tự nhiên buồn.
Buồn nôn bởi mùi máu 42 năm hãy còn tanh. Buồn vì nhớ anh em, nhớ chiến trường.
Huynh trưởng có đang ngồi trước Nghĩa Dũng Đài không? Cho đàn em gửi lời thăm đồng đội nhé!
Còn viết lách gì nữa không ông? Viết tiếp Tháng Ba Gãy Súng tập hai đi. Dưới âm ty địa ngục đã nhận được cái iphone 5 tôi gửi cho chưa ?
Hú đàn em một tiếng đi chớ Huynh Trưởng. Để tôi kể ông nghe, trên dương trần có lắm chuyện vui. Lần này cha căng chú kiết, bố con rợ Hồ gãy, vỡ nát cái giấc mộng du hoang tưởng rồi nhé! Gãy vì cong lưng cõng rắn Chệt táp gà nhà An Nam!
Ông ngày xưa có ăn có học hơn tôi, thức thời chút đi mà, ông viết tiếng Tàu nhé! Đồng bào ta ở cả ba miền Nam Trung Bắc đang "quyết tâm trau giồi" Háng Ngữ đấy! Chỉ là cho hợp thời trang; thế thôi!
Cờ Trung Cộng đã lú thêm cái mu sao nữa trong các buổi họp gật của các chú lãnh đạn quê ta. Bầy khỉ hoang về phố chợ muốn liếm cho cạn máu đồng bào, máu lành của đàng trai và huyết hư của đàng gái! Cứ xem như là một lủ thái thú mặt thớt nhục nhã qùy lết dâng sơn hà để bám víu tuyệt vọng cái chân ghế mục ruỗng sắp vỡ toang hoác, mà cố đấm táp xôi thừa cháo cặn của Mỹ Ngụy còn rơi rớt lại sau gần 40 năm thất thủ miền Nam. Khỉ bòn mót bóc lột bốc lủm luôn mồ hôi xương máu của nhân dân nữa kia kìa!
Cộng Trừ Xả Rác Đập Lộn Tư Do Vô Phúc Việt Nam ta nay mai sẽ là một Tỉnh bang của quân bành trướng xâm lăng nhà Háng! Hợp đồng bên A bên B đã ký từ lâu, giấy đà muốn mục rồi đấy! Xem ra, ông lạc hậu mất rồi. Hung tin đại nạn thế mà chẳng biết là sao, ông?
Làm một cốc, kéo một ngao nhé Huy Râu?
Nhớ năm nao, ông đáp tàu bò sang đây thăm anh em, tại nhà t/u L. cùng ba thằng em đơn vị cũ của tôi, ủy lạo chiến sĩ cho ông thầy hai cái áo thun và cái đồng hồ treo tường bằng đồng thau hình nước Úc Thồi Lồi. Áo em chưa mặc mười lần, con căng cu ru vẫn chạy lăng quăng trước Patio với tôi hàng ngày. Ngồi đếm thời gian mà chờ ngày trở về cát bụi. Rõ chán phèo phèo...
Nhớ lại, hôm ấy, ngất nga ngất ngưởng hơn nửa ve Cordon xanh tôi lên cơn rống cho anh em nghe bài Chén Trà đầy thiền vị, Ông chịu quá, luôm mồm xịt tiếng đan mạch khen rối rít. Ông dạo này cũng biết tu rồi à? Tu cái con khỉ mốc, sáng tu chiều hú thôi ông ơi! Tôi nặn thiền ca chỉ là vừa giết thời gian, vừa "giải trí lành mạnh" vừa bòn mót chút "công đức" chuẩn bị cho lúc dọn mình mà...Tôi hứng chí khè nốt sáng tác đầu tay viết giữa tiếng đạn CKC bắn sẻ hôm cắm cờ Cổ Thành Quảng Trị  mùa hè đỏ lửa. "Buổi sáng, tiếng chim và mặt trời" trong khi cây Guitare chỉ còn mỗi 2 sợi dây Mi La, thùng đàn bể nát vì đạn pháo 130 ly ... Huynh Trưởng bảo để tao viết bài  đưa mày ra ánh sáng cho. đ m. bài hát hay quá, nghe sướng quá. mũ xanh có lắm nhân tài thế! Sao mày không chịu trình làng? Lại cứ lủi mãi trong xó kẹt thế kia? Tôi cười bảo tôi không cần đâu huynh trưởng ơi! Tính đàn em xưa nay vẫn gàn bát sách thế mà! Tôi sắp quắc cần câu rồi, cũng ráng rặn luôn Giữa Quê Người Tôi Hát Tên Anh, bài này viết cho anh em mình, những thằng đui què sứt mẻ trong cuộc chiến còn lây lất kéo nốt chút hơi tàn lực cạn giữa địa ngục trần gian ở quê nhà. Huynh trưởng đừng cho là tôi nựng nhẹ mấy đại bàng gãy cánh của mình đú đa đú đỡn áo gấm về thôn, chôn vùi dĩ vãng, xao lãng anh em đấy nhé !Anh em bên Miệt Dưới sướng quá vì ca khúc này phát sóng bởi SBS Radio Australia có cả đọan phỏng vấn liên lục địa khổ chủ dl bởi cụ dám đốc dám làm H.nhô SBS. Au ...
Cao xuân Huy, huynh trưởng còn đó không vậy?
Nói một mình khô cả nuớc bọt! Chả tô son trét phấn mẹ gì. Chỉ là uất ức, tủi thân với đời phiêu bạt tha hương.
Chỉ là tại Tháng Ba Gãy Súng!
Nhưng dẫu cho có hàng muôn hàng ức Tháng Ba như vậy, ngày nào tôi còn thở, còn nhớ, còn chưa lú lẫn, chưa quên được anh em, chiến hữu tôi vẫn nói. Nói một mình, cười một mình, khóc một mình và sống một mình trong hoài niệm ngày xưa, Cao xuân Huy!
Tôi vẫn nói và vẫn viết xuống một đọan đường chiến binh của chính mình, một thời có thực.
Thế thôi !
Tôi vẫn mãi càm ràm như vậy, cho Mẹ Việt Nam đã chết, cho đồng đội năm xưa, cho chiến hữu hôm nay. Không phải như ca từ của một bài hát mà có lần đã viết :
 Đồng đội bây giờ cũng lặng thinh!
 Ngơ ngác mình ta, chỉ một mình...
 Không ! Tôi không một mình đâu, Huy !
 Buồn tình, ngồi tán phét với ông cho vơi nỗi sầu vong quốc. một công đôi việc mà cũng là nói với con trai tôi. Nói cho thế hệ hậu duệ biết rằng đã từng có những anh hùng hào kiệt đã lấy xương trắng máu đào viết tiếp trang chiến sử bi hùng của QLVNCH sau mùa xuân 1975.
Và vẫn đang được cẩn trọng ghi lại cho hậu thế.
Thôi, ông đi ngơi đi, qúa canh ba rồi, bây giờ là thời khắc của dương gian, ông trùm poncho lại đi, ngủ ngon trong lòng đất mẹ nhé ! Cao xuân Huy!


bamươitámmùaxuânđãmất. bìnhminhthahương March.27.2013. Dzuy Lynh








Thang Âm



t h a n g  â m



lao xao lao xao âm không thanh không thành
rỗng đọng rỗng đọng âm không tướng không tưởng
hanh hao hanh hao âm không hình, thinh không
thấp cao thấp cao âm không bậc không bặt
về đi về đi âm không về không hề
âm sẽ đi đâu âm sẽ đi đâu...
ta đến em đi ta đến mà chi
ta đi em đến ta đi làm gì
tiếng khánh ngân lan bạt ngàn mênh mang
thang âm thang âm ơi
tiếng đàn ơi
tiếng đàn hào sảng nghênh ngang
trúc xanh trúc xanh trúc không xanh trúc lành
trời xanh trời xanh trời không xanh trời thanh thanh 
bạch hạc vờn mây trắng bay từng đàn tìm bình yên nơi non ngạn
lá rơi lá rơi chới với lá lìa cành lá ơi chơi vơi
ta vỗ tay cười tiếng đá cuội em vang vang xênh xang
thang âm thênh thang, thang âm ngút ngàn
ta gọi tên rừng
gọi tên suối
gọi tên em giữa điệu khèn truy điệu hôn mê
nghe Kobe đội mồ thức giấc
nghe giọt lệ Sake nồng nàn đòi tiếng khóc Geisha
sao không nghe tiếng nàng
trong rừng hoang
không tiếng đàn, không tiếng hát, không lời than van
chẳng có thang âm ầm ì cát trôi cát trôi đầy hiên ngoài biên
chẳng có thang âm nào đến nào đi... 
chỉ có lá trúc rừng ngậm ngùi nhẫn nhục 
lặng yên ...
hao mòn và hao mòn.


đỗlanchy.hòanghoalũng.June.2.2012 






Điểm Hẹn




đ i ể m  h ẹ n 



anh có thấy con đường phía trước đó không? 
mình sẽ hẹn nhau ở đấy!  
hãy nhìn theo vệt nắng cuối trời đang đổ xuống màu hoàng hôn của lá 
bây giờ là mùa hạ, sao lá vàng như màu da người lữ thứ xa quê 
đừng dõi tâm theo vết chim bay rồi sẽ khuất dạng chân mây 
anh có thấy gì không? rừng cây, con đường, lá vàng, cỏ úa 
những tàng cây không bao giờ đổ bóng giao nhau bởi vì nắng hôm nay nghiêng về một phía 
nên bên này ấm áp, băng giá ở bên kia 
chưa nắm tay đã sớm phải chia lìa, bởi hai người thuộc về hai phía 
nhớ có lần em nói, là anh cội tùng hiên ngang trước cuồng lưu hồng thủy 
nhớ có lần anh bảo, là em ngọn lau bất khuất trước gió táp mưa sa 
anh là thân, em là lá giao cành, ta cùng hướng về phương Nam 
thế giới thực song hành cùng cõi mộng 
biển biếc trời xanh vẫn màu hy vọng 
liếp cải vàng, vườn cau trắng, phượng đỏ sân trường, rừng sim tím, cánh đồng xanh 
nơi có quê hương mình bỏ lại, cũng đành 
mà chẳng thể nào làm điểm hẹn tương sanh 
điểm hẹn ở đâu sao em tìm hoài không thấy? 
trước mặt, vẫn con đường lá rụng thênh thang... 
tại sao người và người vạn vạn ngàn ngàn không tìm thấy tay nhau? 
chắc mãi còn lẩn quẩn bến sông mê chẳng biết nông sâu...  chẳng làm sao để bắc nổi nhịp cầu 
hay chỉ muốn an cư trên ốc đảo trơ vơ một mình một bóng 
bởi chỗ không em bóng anh mờ mịt 
nên nơi không anh em bóng hóa vô minh  
anh vẫn nói, nếu biết con đường đi không tới 
sao mình không quay về từ khởi điểm ban sơ 
thuở hồng hoang trời bỡ ngỡ gom mây 
đất khởi thủy vo từng viên bụi nhỏ 
làm lại nhé, chuyến viễn du bỏ ngỏ 
bước đi nào! điểm hẹn chẳng xa đâu... 


Half Moon Bay.May18.2013.dzuylynh







Mật Ngữ - Mật Ngôn



Mật ngữ 

với tay ta chút hoang chiều 
bay đi ngược gió cánh diều đam mê 
trải lời thắm điêu linh về 
ngọt ngào như thể vết trầm xưa lăn 
chút còn từ tạ trắng ngần 
cho người cạn chén ân cần say ...đau ... 

 - hồnghoang - 


***


Mật ngôn 

với tay níu mảnh trăng nhầu 
sẩy chân hụt hẫng vỡ nhau một đời 
mật ngôn em nói nửa vời 
để con chữ lượn rối bời ý xuân 
thảo hư trong đục trầm luân 
đàn kêu dã hạc bâng khuâng mấy tầng...
hư không huyễn ảo phù vân
mật ngôn cung bậc vô ngân tịnh từ

- dzuylynh -







10/12/2014

Ngoa Ngữ



NGOA NGỮ



khi mình gặp nhau lần thứ nhất 
ở một nơi có hai người
bên anh
mặt trời đang leo lên đỉnh núi
hòang hôn đang dốc xuống chân đồi phía bên em...

mặt trời đen như ly cà phê 
mặt trăng đỏ như đầu điếu thuốc 
anh không nhìn thấy em mà bỗng dưng đỏ mặt
xấu hổ, ngôn từ chạy ngược về tim
bên kia bức tường em dựng lên vây kín đời mình
anh làm sao thấy được mắt em buồn?

chúng ta đôi khi cũng cần người thông dịch
vì ngôn ngữ tình yêu thực là khó hiểu
một phần mình còn bận ướm thử lòng nhau
như người ta ướm đôi giầy, chiếc kẹp
giầy không vừa sẽ bước thấp bước cao
kẹp không khéo sẽ làm đau lọn tóc
như mình còn nhìn nhau xa lạ
bên có bụng mà không biết dạ 
đàng biết vâng mà chẳng biết lòng...

em chân thật không biết dùng ngoa ngữ
anh khù khờ cùng hai chữ ước như
mình gặp nhau ở một chốn thảo hư 
nơi quán gió vườn mây đời lữ thứ
để cho thơ nói thay lời tình tự
bởi nhìn hoài mình không thấy trong nhau
hay là em vết xước hãy còn đau
bây giờ, ngủ đi em cho ngữ từ thỏa hiệp!

anh thức nhé, thức chờ đêm chuyển kiếp
cho nghiệp - duyên ẩn - hiện sớm mai này
xin cho em an giấc điệp đêm nay

mai anh gặp con bé hay nhiều chuyện
sống bằng nghề bán nước miếng nhân gian
nó sẽ kể lại giấc mơ ngoan em đã nghĩ về anh
dẫu vẫn biết có khi là tưởng tượng...


đỗlanchy. thunglũngtìnhyêu.june .2. 2012






10/10/2014

Mưa Rừng Trên Suối



...Tiếng cánh chuồn kiêu hùng, hào sảng vỗ phành phạch, gầm gừ trên không trung u uất xám đục vào một ngày tháng ba. Khẩu đại liên miligun 6 nòng khè lửa phun lời báo tử cho quân cướp nước xuống trận địa. Chiếc trực thăng luồn lách can trường giữa đặc nghẹt lưới đạn phòng không 37 ly, 12ly7, hỏa tiễn tầm nhiệt Sa7 của bầy chuột cống sinh bắc tử nam. Những hợp âm qủy quái từ bản giao hưởng của thần chết không làm át nổi tiếng reo hò vang dậy một góc chiến trường của những người lính tổng trừ bị. Anh giật lấy ống liên hợp PRC25 từ trên tay Hạ sĩ Thường, người âm thọai viên trung đội tiền đồn, thét khản cổ :  000 110 03 05 ! chuồn chuồn đớp muỗi ! Trung đội trưởng trung đội gọi đại đội trưởng đại đội1 nghe rõ trả lời! Báo cáo thẩm quyền trực thăng đã lên vùng !
Cả trung đội hồi sinh, mừng như điên, sinh khí bừng lên hừng hực sau bảy ngày đêm bị vây khốn đói khát Những chiến binh kiêu dũng nhẫn nhịn dầm mình trong cơn mưa pháo 130 ly trên đỉnh Trường sơn heo hút ...
Tất cả dàn hàng ngang xổng lưng tràn lên xung phong tấn công về hướng chóp núi, bất kể cái rét kinh người, bất kể gió táp mưa sa và máu me từ vết thương chưa liền miệng , sình lầy ngập ngụa giao thông hào dính cứng từng bệt trên áo trận. Đại liên M60 bắn che, phóng lựu M79 trùm mền trước tuyến, lựu đạn M67 đi trước, báng súng, lưỡi lê theo sau phang, cắm ngập lên thân thể quân thù, xiết cổ, bẻ tay, móc miệng, bóp dế, cắn cào đủ kiểu... Mẹ kiếp.Cận chiến rồi!...
...Mùi tử khí xông lên nồng nặc, chiến địa im ắng, không khí đặc quánh, nghẹt thở đến rợn người. Cho lục sóat, thu dọn xong, mới thấy chiếc trực thăng cứu tinh của trung đội tiền đồn chúng tôi nằm chỏng gọng, tênh hênh gát đuôi lên khẩu thượng liên bỏ lại của VC. " Bỏ mẹ rồi tụi bây ơi! Chuồn chuồn rách cánh! Anh gào lên. Bằng mọi cách, phải cứu lấy phi công mang về, chết hay sống gì cũng phải mang xác nó về...  Ôi, đồng minh qúy hóa của QLVNCH! Đồng minh khốn nạn, phản bội, vờ câm giả điếc, nhẫn tâm bỏ rơi chiến hữu mình, ngậm họng không dám thí cho một tiếng trả lời khi chiến hữu, bạn bè cần không yểm ".

Chiếc hộp quẹt Zippo đi hoang từ lúc nào...Người trung đội trưởng tác chiến cắn nát mẩu thuốc lá Lucky C-Ration chưa kịp mồi lửa, mắt cay xè, vì thiếu ngủ hay vì những giọt lệ bất giác buông rơi xót xa cho đồng đội, cho bạn bè, cho những đứa con Mẹ Việt Nam sinh nhầm thế kỷ?
Chiến tranh?  Hòa bình? hiệp định ngừng bắn Paris! Đểu giả! Tồi bại! Láo khóet !!!

Người phi công trực thăng Đòan Diễn, và những Cánh Thép chưa bao giờ hoen rỉ ! Hồn bây giờ ở đâu?

( hàndạlữ )



(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)


MƯA RỪNG TRÊN SUỐI
thơ Bùi hồng Lĩnh.nhạc & trình bày Dzuylynh
 album Dấu Thời Gian. Oct 9.2014



...Người lính âu lo
cố lê những bước sau cùng theo triền suối
Giọt máu loang trôi, trôi mãi không ngừng
Người lính lả người gục trên bờ đá...
Mặt tràn ngập làn nước giá băng

Nước thấm vào con tim còn ấm
nước thấm vào con tàu Tổ Quốc Không Gian
Thôi giã từ cánh bằng lướt gió tung mây
thôi giã từ, giã từ quê hương dấu yêu
Thôi! giã từ những giấc mơ ngày nào...

Giã từ cuộc chiến
giã từ Pleiku
Giã từ! giã từ em yêu dấu!
giã từ hạnh phúc chúng mình mong manh

...Đêm nay trên rừng sâu
Mưa lại đổ xuống con suối ngày xưa
Đã bao năm mưa cứ thấm hòai trên thân người lính trẻ
Mưa đã mang đi khối óc một thời bối rối
Mưa đã mang đi trái tim thổn thức trọn cho người

Mưa nhạt nhòa những lá thư giấu trong lồng ngực
Mưa đã làm mục tấm poncho
Mưa đã làm tan chiếc thẻ bài
Mưa rơi, mưa rơi trên mảnh xương buồn thê thiết
Mưa rơi... mưa rơi... mưa rơi như thán như oan .. 
tí tách mưa tuôn, réo rắt mưa tuôn hay dư âm ngân lệ hồn người

Người lính ngày xưa đã chẳng còn chi
Cớ sao mưa rừng cứ miệt mài đổ xuống suối ngàn?
Người lính ngày xưa đã chẳng còn gì...
Người lính ngày xưa đã chẳng còn gì
Cớ sao mưa rừng cứ miệt mài đổ xuống suối ngàn!
Mưa...
Mưa...
Mưa...