(photo fr Art images)
độ gót chân người thôi dẵm khúc dạo đầu
phím ngà ta trả lại cho đồng hoang cỏ dại
gió ngập ngừng trước cổng vườn xưa úa héo
thôi lời hát ca mộng mị ru tình
lời tạ tình rơi lên phím trắng, rớt xuống vũng những thanh buồn đen đúa
người chẳng ngóng nghe vùng âm thanh rời rã
mỏi mòn, khô khốc
ta cắt bỏ chiếc đầu đông đặc, cất đáy ba lô thời gian đầy vết đạn
buồn mang mang giăng giăng đồng cỏ
cỏ đuôi gà xanh bím tóc hoàng hôn ngày trước
mình cùng nhau trượt sâu vào con lốc tiếc thương, chìm mất dấu
thế lại hay
ta hào sảng chia hết cho người cơn nắng hạ nồng thung lũng
có nuối tiếc chi đâu
giai điệu mùa đông đang trở về bên ấy cùng đám lá sen khô
nhớ cắt cuống hồng liên nhập thành tám nẽo đường trần, treo chúc xuống
đợi lúc thảnh thơi kiễng chân lên ngắm bó kiểng khô mà nhớ người năm cũ
có gì trong ấy không
có chút dư hương ngày tháng cũ, gây gây thơm nồng
và âm âm lời cỏ xót xa đưa, chất ngất
xuân thu nhị kỳ hạ đông mấy bận biền biệt dấu xưa
có biết tại sao không
hẳn chỉ là lỗi một cung đàn, lỗi một cung đàn...
nên chẳng còn giai điệu mùa đông
tháng sáu lũng hoàng hoa . đỗlanchy
No comments:
Post a Comment