ở một nơi không có mùa thu, chiếc lá vàng lóng ngóng vô vọng tìm một chỗ bơi trong ký ức.
gió heo may thập thò trong nghiên mực, chực khuấy dậy nỗi buồn sền sệt không tên.
mơ hồ sương pha, khói tỏa.
đong đưa, khép mở cánh cửa thời gian bản lề sau trước.
mùa thu ở lại bên kia vỹ tuyến từ lâu.
chỉ có nắng theo cha bước dài bước ngắn.
chỉ có mưa theo mẹ bước ngã bước nghiêng.
không phải là lính thú, chẳng phải đi trấn thủ lưu đồn, sao bước chân xuống thuyền mà nước mắt như mưa.
bỏ lại nỗi cơ hàn bên bờ Bắc giòng Bến Hải, cầm niềm tin xuôi Nam vượt nhịp cầu Hiền Lương.
chốn cũ trăng lưỡi liềm đã tra thêm chiếc cán, rớt xuống nông trường sỏi đá đầm lầy mà gặt lấy ngô khoai.
mồ hôi đóng muối trên lưng người, mốc thếch.
em bện sợi lưu vong cột bím thắt đuôi gà, đội trên đầu vòng kim cô trống đồng Ngọc Lũ,
em moi con chữ từ khóe mắt cay xè mặn đắng, chấm máu mình thay mực làm thơ, những bài thơ tuổi trẻ sục sôi khát vọng tự do no ấm.
mùa thu, lá vàng thơ mộng không có chỗ trú thân nơi quê hương đã bán tháo cho giặc ngọai xâm phương bắc.
nơi em ở chỉ có nắng rát vô tâm bỏng da người nô lệ, mưa dầm an phận thấm mục tinh hoa tuổi trẻ, có bão vô thần đe dọa vạn sinh linh.
và mùa thu đã chết từ một dạo bốn mươi lăm, tháng tám.
tháng bảy vào thu ở quê mình, em nhớ cắm mấy nén nhang lên đầu lũ cô hồn sống bán nước cầu vinh.
tháng tám tiết trung thu, em đừng cho ai bóp méo một vầng trăng tròn cổ sử, để con trẻ thấy đường mà xem chuyện thằng cuội gian dối chị hằng, lừa gạt nhân gian.
hồn thiêng sông núi nước Nam nương theo cánh lá vàng xuôi gió heo may, mang mùa thu làm hành trang cho cuộc hành trình tha phương của người lưu vong viễn xứ.
nơi anh ở, mùa thu đang bàng bạc.
tội cho em, chốn quê nhà...
ở một nơi không có mùa thu!
.dzuy lynh.