tháng mười. em về mang theo hương tịnh yên
vùi trên vai anh giọt nước mắt lăn ngập miền thương nhớ
mấy mùa trăng xa bỗng gần lại bất ngờ
nụ hôn vội ngập ngừng rất mới
một vòng tay ôm kín nửa mùa thu, tưởng chừng xa diệu vợi không còn
nửa còn lại khuất sau cánh lá, lá thật gần
lá chưa vàng đông chớm lạnh đã chực ùa sang
chậm lại tháng năm, chậm lại mạch đời
đêm chơi vơi...
tháng mười đi qua nỗi muộn màng ở lại
hương tịnh yên bàng bạc cuối căn phòng
trong sâu thẳm trái tim tình yêu thổn thức
ánh nến chập chùng vây quanh
hoa tým bồng bềnh thênh thang
hạnh phúc mong manh dễ vỡ, em nhớ giữ trong tay
bàn tay gầy vuốt mắt anh trong một lần qúa khứ
lúc em nói lời từ biệt, lệ long lanh
chạy quanh mắt ngọn nến mở trừng trừng
trói chặt tháng mười, anh, em, vòng tay, nụ hôn bỏng rát
tháng mười.
em về mang theo hương tịnh yên
ơn em một lần là mãi mãi
sao không thổi chút hương thừa hạnh phúc chảy về bên kia miền tây bắc...
lan xa hơn nữa một bờ đại tây dương...
ở đó
có người hà hơi vào khung cửa kiếng, ngắm bóng mình mờ mịt khói hương
thấy thơ giãy chết giữa linh hồn cô đơn thoi thóp
vẫn biết rằng
đôi khi
hạnh phúc thật mong manh
.dzuylynh.