xuống đời ở lại trần gian
hành trang đầy ắp hoang mang chập chùng
gỉa thân luân lạc mê cung
mộng vay hồn vạc não nùng kêu sương
tỉnh say một giấc miên trường
mới hay nhân thế nhiễu nhương ngần nào
bao năm phố thị lao xao
bon chen danh phận thấp cao đã nhiều
trở về cùng cốc hoang liêu
lặng nghe gió trỗi khúc tiêu non ngàn
ngày theo mây trắng thênh thang
phiêu du cùng khắp dọc ngang tầng trời
đêm về nhặt ánh sao rơi
thắp đèn trí huệ rối bời mê tâm
đắp đê ngăn ngọn sóng ngầm
em từ đâu đến gieo mầm yêu thương
tình trường sao để lụy vương
chỉ là hư ảo khói sương nhược bồng
rủ em về lại hư không
nhưng lòng lại muốn nhủ không, không về!
. đỗlanchy .