7/01/2015

Tiếng Chim Mặt Trời



(Trích tùy bút Kẻ Ẩn Cư Nhiều Chuyện - Dzuy Lynh)



Thung lũng bừng lên với những tia nắng long lanh nhảy múa theo tiếng hát Mocking Bird liến thoắng reo vui.
Bình minh lên. Ngày mới đến.
Thung lũng hồi sinh sau hơn hai tuần lễ ngất ngư, căng thẳng với trận đàn áp của bầy mọi trắng bóc lột bao gồm đám chó săn cảnh sát, áp đặt bất công lên đầu lên cổ cư dân, là những ai thuộc Nhân viên cán bộ nhà nước thuộc quận hạt Santa Clara.
Cuộc đình công với sức mạnh khủng khiếp nhất trong lịch sử 40 năm California (theo định mức của cái đám đài truyền hình truyền nhiễm, đài phát thanh phát ớn, thêm vào đám báo đời báo hại báo cô báo chú) khua chuông gõ mõ điếc tai nhức óc.
Sự thành công rổn rảng của tinh thần đoàn kết một lòng nghìn dạ từ các sắc dân trắng đen vàng nâu đỏ xám chàm vang dội.
May mắn cái "nồi Cơm Điện" của tôi chưa bị vỡ toang hoác như... tôi, kể từ ngày đi ra nước ngoài bị hội chứng đi ngoài ra nước !!!
Nhưng, kết quả sau cùng vẫn còn nhiều thiệt thòi cho chúng tôi.
Chuyện nhà nước sẽ cho 75 phần trăm cán sự xã hội sọt tia đờ le đi ra gốc me ngồi chờ (sa thải) hãy còn chưa biết ăn thua!!!
Thôi, mặc xác mi đi. Mệt. Bố khỉ! đồ con mèo.

Hôm nay, tiếng Chim Mặt Trời ca rú vang dội cả lũng hoa Vàng. Chim hót lồng lộng, tôi ngưng lồng lộn, vì áp lực, vì cái máu bất khuất quật khởi chống bất công xã hội luôn đầy cứng trong tôi đã nguội dần.
Ôi cám ơn Chim. Cám ơn Người. Cám ơn đời. Và cám ơn Em nữa! Khúc xương sườn của tôi, cháu mấy đời của bà Trần Kế Xương.
Cái tiểu bang Cá Lì Phọt Ra khốn kiếp chết tiệt cằn cỗi tình người, kì thị chủng tộc, cà chớn cà chua nhất định ngoan cố chưa chịu khai phá sản. Cái tĩu bang hạng hán quanh năm này ! Hạn hán không có g và hạng hán sẽ có g, nếu cứ thế mà tiếp tục hạn vượt qua háng, đến bụng, đầu và cánh cổ công dân tạp chủng quốc Huê Kì Cục!

Sau một đợt đánh bẫy ròng rã suốt một mùa Thu năm năm trước, là thời điểm những quả hồng mềm đã chín hồng và mềm mại lủng lẳng trên cành, chàng Mocking Bird sa lưới. Khổ thân, chỉ vì miếng ăn. Miếng ăn là miếng nhục, miếng nhục là miếng thịt. Miếng thịt là miếng hồng, cùng màu khác vị. Bên tanh mùi máu bên ngọt mùi mật.
Loại bỏ phóng sinh bốn mươi chín chú chàng kia, chỉ chọn chú chim này; vừa hót hay nhiều giọng, vũ đẹp nhiều bài, vừa bay vừa nhảy múa vừa hót ca ríu rít trong không gian chật hẹp của cái ngục tù khiên cưỡng kia. Chú có chỉ số thông minh vừa đủ, khôn ngoan không bay nhảy lung tung ôm mộng thoát củi sổ lồng đến nỗi phải đâm đầu vào nan lồng vỡ đầu sứt trán què chân sút móng như cái đám "khỉ" vô tích sự không biết thức thời kia.
Tôi cũng chẳng biết thức thời, ngủ thời như nó!
Tôi cứ đâm đầu húc cho vỡ cái chuyện trong tôi, nên mới khổ.
Chú chim mặt trời đặc biệt này chỉ trường chay, tuyệt nhiên không hề chạm đến bất cứ con sâu cái kiến nào khi được ép cho ăn lấy sức trong hai mươi ngày làm tân "tù binh học tập cải tạo". Chàng ăn chay trường uống nước trong cóng, tôi ăn chay đụng uốn chai nước có men cà phê. nó hót không cần ai cà mà cũng phê như tôi vậy. Tôi uống cà phê, không có ai cà mà cũng phê đến nỗi đi cà nhắc! Có khác nhau chút ít.
Ván đóng đinh biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào ra
Ta dính nhau biết đâu mà đỡ
Sa vào lòng biết thuở nào buông

Hồng chín không tỏa mùi hương phơn phớt liêu trai như hương em một dạo xuân thì, không mọng đỏ như bờ môi em đam mê mời gọi, nhưng đủ sức quyến rũ lòai chim tôi đặt tên là Chim Mặt Trời, bởi mê ăn mà dính bẫy, bởi ganh nhau tiếng hót mà rước họa vào thân. Như những tên thợ sắp chữ ganh nhau vì những bộ chữ đẹp người có, ta không; đâm ra xiểm xúc khóe cạnh nhau trên thị trường quán sạp chợ trời chữ nghĩa. Nhưng tôi không mê em, cũng không phải lòng em. Tôi luộc thơ người nấu nhạc mình tự nuôi thân. Thơ và nhạc chính là hơi thở hụt hẫng trăn trở khó nhọc cho tôi quên em, để đi qua cho hết tháng ngày luân lạc trầm kha, chỗ quê hương tạm bợ tôi chưa bao giờ chịu chấp nhận trong thực tế.
Tôi bơi ngược giòng rác tràn ngập mặt!

Tôi vẫn chờ có một ngày về quê hương thật của mình, để được ôm chầm lấy Mẹ, nghe Mẹ quở cái thằng già đầu mà cứ như con nít.
Mẹ tuổi già non thế kỷ, tóc bạc màu bông, tôi con chim non sồn sồn túm lông đầu đã gần trắng xóa, chỉ vửa lặt lìa bay qua hơn phân nửa cuộc hồng trần. Tiếng chim mặt trời nuôi thơ nuôi nhạc cho em chẳng tiếc gì mà không bỏ lại xứ người. Về với Mẹ, với Đất Mẹ.
Nơi ấy có tiếng hát nhặt khoan của bầy chim sẻ sau vườn, có giọng đôi vành khuyên âu yếm trên nhành vú sữa, có tiếng bồ câu trầm đục gù trên mái đình làng, có cả tiếng cu gáy vang vang trên cánh đồng xanh phả hương thơm thanh ngọt mùi lúa non con gái. Nơi ấy có hương cau thoang thoảng bên hè. Nơi ấy có cánh võng đong đưa bài ca dao mẹ. Ngần ấy, là tất cả trong giai điệu điệp trùng mơ ước trong mơ, giấc mơ bé nhỏ của tuổi đã lớn, đủ để sắp trở về già.

Em chớ hỏi lời ngây ngô, và đừng bắt tôi phải trả lời tại sao tôi cứ mãi ngồi thu lu trong cái vỏ ốc của mình làm kẻ ẩn cư nhiều chuyện.
Sao không bước xuống cuộc đời, sao tôi lạc hậu thế, không biết nhìn xa trông rộng, cắm đầu cắm cổ lăn vào giòng chảy nhân gian.
Sao à? Tại sao phải làm như thế! Tôi bước ra đời để làm gì cơ chứ? có gì vui, có gì buồn? Mặc.
Người cầm bút ôm đàn moi tim nặn óc để làm gì? Để giết thời gian, để thốt lên tiếng lòng phát khởi từ hình ảnh bên ngoài cuộc sống, bên trong nội tại, hay để phát lên tín hiệu qua lăng kính chính mình tìm người tri kỷ tri âm mà hiệp khúc giao hòa cho cuộc sống thăng hoa...
Tôi vẫn mang ý nghĩ rằng người nghệ sỹ sáng tác chính là người thợ nấu ăn, cố gắng trau giồi tay nghề nồi niêu soong chảo ngày càng thăng tiến với mục đích dâng hiến cho những thực khách đa mang lãng mạn những món ăn tráng miệng tinh thần cần thiết sau buổi vật nhau với cuộc sống trên võ đài gạo tiền cơm áo. Tôi biết đứng bếp và khéo nêm nếm, nhưng có vừa khẩu vị mọi người hay không lại là chuyện khác.
Kinh nghiệm nhiều năm nấu tiệc cho đám Ma, đám Li dị, đám Đánh ghen và cả Đám Dỗ con nít khóc đêm, con lớn khóc ngày nữa!
Này, Em.
Em là ai? Làm sao anh biết được cơ chứ! Em từ đâu đến, ngần nào em đi!
Em có là một ánh sao đơn lẻ loi lạc lõng tỏa sáng trên giải ngân hà trùng điệp bao la ?
Tôi chỉ là một con đom đóm lập lòe trong đêm .
Đêm cứ dài dằng dặc.
Thần tượng và thầy của tôi là Thiền Sư Thích Tuệ Sỹ.
Nhớ, có lần Người viết một trong những bài Thiền Thi xác định rằng chữ EM trong thi ca Tuệ Sỹ chính là Tôi, là cái Tôi, cái Ngã của chính mình đấy thôi.
Tôi là đứa học trò ngoan kiêm nhiệm là Fan của Thầy, nên chữ EM mà tôi hay dùng trong mớ chữ tèm nhem tạp nhạp của mình ám chỉ là tôi đấy. em hiểu chưa nào?
Ôi, cái tôi đáng ghét. Thế nhưng, những cái gì không phải là cái tôi lại càng đáng ghét hơn nhiều...
Đôi lúc, tôi ngã vào cái Ngã của mình, và chết cứng trong đó!
Thế nên, em đừng nghĩ ngợi gì nữa nhé!
Hay là, em có thích hóa thân làm Mocking Bird không?
Này, chớ có mà giãy lên đùng đùng chứ!

Nếu em biết, tháng ngày cuối buổi hòang hôn tôi được định đoạt, đong cân đo đếm chỉ bởi Tiếng Chim Mặt Trời.
Ừ! Chỉ có thế.
Chấm cho hết. Cho hết tiệt. Không chấm than! Mà là chấm hết. Cho hết.
Chừa lại Tiếng Chim Mặt Trời.

(đội ơn bác giáo già San Diago, thi sỹ chiến hữu Bùi Hồng Lĩnh đã đánh giây thép gai chia với tôi chút vui giữa Hạ  - và cám ơn Ems nữa)
hoànghoalũngJuly.12015. dzuylynh