2/07/2015

Thư Cho Chị - Những Ngày Trước Tết.







...Trong thơ chị tôi thường bắt gặp những tim, đồng tử, giọt lệ, dòng sông và ánh trăng.
Chúng mãi xoay tới xoay lui quấn quýt vờn nhau để rồi vùi vào nhau trở thành một khối.
Màu tým thẫm của thời gian pha màu nước mắt từ dĩ vãng cào cấu và chà xát lên con chữ. Chữ Tým, tým như Huế đất thần kinh. Tým như những cành hoa sim người lính cận vệ thích làm thơ bốn mươi năm ngày cũ vẫn cặm cụi cần mẫn cắm trên bốn vách căn hầm chỉ huy của chàng sĩ quan trẻ mũ xanh gan lì trong lửa đạn nhưng nhút nhát trước đàn bà. Màu Tým nên thơ u trầm tĩnh lặng. Màu lãng mạn. Màu Tým cũng là màu máu thịt khô bầm tôi thấy sau khi vị bác sĩ quân y tại quân y viện Nguyễn Tri Phương, Mang Cá nhỏ, tỉnh Thừa Thiên nạo khoét vết thương cổ chân mình sau trận tái chiếm cổ thành Đinh công Tráng, Quảng Trị vào những ngày trước Tết 1973. Màu trắng lạnh của mùa Đông, màu trắng khô của Penicillin, bông gòn băng gạc, màu trắng tinh khôi hiền diệu của tà áo cô y tá bịnh viện dã chiến trộn lẫn hương con gái cùng nhánh tóc đen tuyền lung linh phả trước mắt tự nhiên hóa thành màu tým nụ hoa cà trên liếp nhỏ sau vườn hoa hạ bà Mệ Hương Điền.
Tôi yêu màu Tým ngày xưa của tôi, và tôi yêu màu Tým trong thơ chị bây giờ...
Tháng Chạp không là của riêng ai, không phải của riêng mình.
Tháng Chạp ngày xưa, quê nhà se sắt, tháng Chạp bây giờ, đất khách buốt giá cô miên...

...Những con chữ mà chị bảo là chúng văng ra tự đáy trái tim, dốc ngược lên đầu, để rổi ngã ập xuống đôi tay, cuối cùng tràn đầy lên bàn phím, chảy lan thành vũng, loang tràn án thi... Có ai đó đã nói rằng chị lấy chữ của họ mà cài lên thơ mình, tôi không tin điều này, và chẳng dành cho họ chút nào sự tôn trọng nếu không nói là ngược lại. Trong rừng, đố ai đếm được có bao nhiêu lá, mấy nhiêu cây. Trong thơ có bao nhiêu chữ, mấy nhiêu từ. Thơ khởi đi từ thân tâm ý. Thơ trở về từ cõi tâm linh
Tôi gọi là vũng thơ, cái vũng thơ ấy chưa bao giờ bốc hơi, cứ đọng mãi ngầy ngật quắt quay chồng chất lên cái nghiệp chị, nghiệp giăng thơ, kiếp con tằm. Tuổi tôi giờ là tuổi Vạc, tuổi chị chừ đà tuổi Hạc. Cái vạc thảm thiết kêu sương ai oán gọi thức một bình minh tươi sáng quê nhà, cánh Hạc điềm nhiên chững chạc, lên non tìm chốn trú thân giữa cánh rừng tùng viễn phương tĩnh lặng.

Tôi yêu cái vũng thơ ấy của chị, bởi nó cũng chính là cái vũng lầy chữ nghĩa của những người cầm bút mà tôi vẫn thường mon men đến, nấp bên viền đất gò đống u minh học mót dăm điều.
Tôi cũng biết cầm bút, cầm rất chắc như cầm súng. Súng đã gãy, bút chưa rơi bao giờ nhưng chữ buông ra ôi thôi...lỏng lẻo, rơi vãi luộm thuộm như người thợ thêu không biết cách làm sao để giấu kín mối chỉ màu. Chữ rớt xuống loảng xoảng như tiếng binh khí va nhau ở chiến trường buổi loạn ly thời tuổi trẻ. Chữ trào lên u uất lúc hồi tưởng thảm cảnh tang thương một ngày cuối tháng cạn mùa Xuân thuở quê hương giãy chết. Thế đấy, nhưng vẫn thích tập tành nhếch nhác cho ra vẻ con nhà văng không viết nhăng cũng viết cuội... chỉ là cho vui, vậy thôi.

rồi có một ngày thơ chị hóa thành mây
mây nghiêng bóng mây in hình soi bóng nước
giữa thinh không chỗ trần gian ô trược
nghe sủi tăm vọng động vết tim bầm

khi mây bay chỉ còn thơ ở lại
và nghìn năm mặt nước chẳng chau mày
chốn cuối cùng thơ ngụ ở chân mây
trăng cổ tích mờ án thi cô tịch

rồi có môt ngày mây về lay bóng nguyệt
dòng sông trăng vỗ thức huyệt lưu đày
chữ nghĩa nào còn vương lại trên tay
chôn cổ mộ ẩn vùi lau cùng sậy

...Mới đêm qua, trăng còn long lanh sau màn cửa. Trăng rằm tháng Chạp tròn vành vạnh trong buốt lạnh cuối Đông. Khi cái mũ Tứ Ân kỷ niệm những năm dài sinh hoạt trong gia đình phật tử được an vị ở chỗ trang trọng nhất, sau tấm chinh bào, mũ sắt, vạt huy chương; căn phòng nhỏ nhắn xinh đẹp tôi đặt tên là phòng tĩnh tâm, trà quán, vọng nguyệt lầu mới thực sự hoàn thành. Viên mãn. Khi buông cưa, bỏ búa cũng là lúc cánh tay trái đột nhiên không còn cảm giác nữa. Cánh tay trái thuận làm điều phải. Chuyện phải làm không thuộc về tay phải, tôi thuận tay trái, nơi gần nhất mạch đập trái tim mình.

Đêm nay, mưa xuân hãy còn vương vãi.
Giờ này, bình minh đang lên ngoài song cửa. Hiên trước, Mai vàng đã nở sớm nụ đầu. Vườn sau, những chậu Đào hồng, đỏ, trắng vẫn khoe sắc. Dưới cổng tam quan, hậu liêu mái am nghèo chùm hoa Tým đang đong đưa trước gió.
Đã nghe chộn rộn trong lồng tiếng gù gù từ đôi cu cườm xen lẫn tiếng thanh yến, hoàng yến chuẩn bị hợp khúc chào bình minh. Chốc nữa, cắt một nhánh đào hồng mới đơm nụ cho cô em gái ca sỹ Thu Nga như món quà cuối năm như lệ thường từ mươi năm nay, để cô nàng trang trí cái " tiệm làm đẹp cho phụ nữ " của mình. Thứ Năm tuần sau, hai cái dôn "con Ngỗng mùa thu" về Huế, ăn Tết bên nhà chồng, nhạc sỹ Lê Minh Hiền. Cặp nghệ sỹ ca đoàn Phật Tử Tuệ Đăng này thật dễ thương.
Trời đã bắt đầu sáng tỏ, tôi khuấy đều chiếc thìa bạc trong vô thức, tiếng lanh canh vỗ lên thành cốc, nghe ấm màu nâu sẫm cà phê, quà " ủy lạo Cây Mùa Xuân Chiến Sỹ " từ cậu em trai hậu phương gửi đi từ kinh đô ánh sáng vừa nhận mấy hôm nay. Khói thuốc lá quyện trong sương sớm, tan ra lênh đênh phiêu bồng, lãng đãng.

Bây giờ là 7:28 Am, California, thung lũng hoa vàng ngày chủ nhật, 17 tháng Chạp năm Giáp Ngọ

Kính chúc chị một ngày tâm bình thân an, thi tràn thư án.

Dzuylynh, viết từ khu bưu chính thảo vân am.







No comments:

Post a Comment