Ánh Bích_aB(dmlyn) là người thơ tài tử đầu tiên Dzuylynh có cơ hội phổ nhạc trong một khu phố ảo.
aB, dã tràng hóa thân con ốc mượn hồn bé bỏng mang đầy thương tích trầm kha luôn ẩn mình trong chiếc vỏ sò chữ nghĩa... Ánh Bích luôn cô đơn vùng biển mặn miền nam bán cầu.
Để trở thành một nhà thơ, aB chỉ cần có mỗi một lần yêu thôi ư? Có thể lắm chứ !
Sao thơ aB buồn da diết vậy? Tôi vẫn gọi đùa với cô em đồng hương đất Bắc di cư Teresa Ánh Bích là aB (đã mười lần yêu nhau) để nhận ra khanh khách tiếng cười hiền hòa dễ mến từ miệt dưới trên sóng điện viễn liên vọng về thung lũng hoa vàng.
Có cái gì khang khác lạ lạ ở thơ aB mà cô vẫn hóm hỉnh tự trào là thơ HS (hứng sảng)
Vâng! chính cái khang khác ấy đã xác định dmlyn một vị trí rất riêng, rất đắt dù khiêm tốn thật thà và lặng lẽ...
Biển đêm, tiếng sóng, cát trắng, dã tràng, sự cô đơn, ánh trăng và MẸ cùng hồi chuông ngân vọng từ giáo xứ Ngọc Hà trong ký ức đã cất tiếng ru hời cho ánh sao đơn aB bềnh bồng giấc nhỏ trong vùng nước lợ cửa biển thơ.
Cung Điệu Phù Trầm hân hạnh giới thiệu aB(dmlyn) đến cùng qúy tao nhân mặc khách và bằng hữu một thi phẩm làm quen nhé!
HỠI SÓNG
thơ aB(dmlyn) | phổ nhạc & trình bày Dzuylynh
Ghé sóng hỏi anh đâu?
Trắng xóa chỉ một màu
Biển cô đơn hình bóng
Tình nhân lạc mất nhau
Đời ta lạc mãi nhau...
Giải cát ơi, anh đâu!
Vết kỷ niệm ngấn sâu
Giông tố cuốn đời nhau
Dã tràng say vun đắp
Bơ vơ ... sóng bạc đầu
Gió ơi biết anh đâu?
Cho ta hỏi được không!
Dẫu có là lần cuối
Gió có làm bão nổi
Hay duyên nối nhịp cầu
Mong ước người bình an
Hạnh phúc cõi nhân gian
Ta quay về chốn cũ
Thiên đường tình cô đơn
Giấu hoài vọng trong ta
Nốt nhạc rơi lỡ làng
Bài tình ca dở dang...
Khúc tơ lòng ngân mãi
Nhặt khoan phím u hoài
Nhịp dư âm ngỡ ngàng
Hỏi sóng ơi có hay?
No comments:
Post a Comment