9/23/2014

Đôi Mắt




đôi mắt
(trích Tùy bút Cỏ Bồng Dấu Ngựa)



anh muốn cầm lấy tay em. để sưởi ấm mười ngón chưa ngừng run rẩy
như con giun quằn quại dưới bàn chân của những đôi dép lốp xe máy cày -
từng cắt lìa đầu " địa chủ " một thời đấu tố lê dân dã man nhờm tởm nhất trong lịch sử lòai người.
đôi dép cao su cũng dẻo như cái miệng nói láo của những đứa con hoang.
những vật thể không hề có xương lưng, thờ cha lê nin, phụng mẹ các mác, tôn sùng hung mao rợ hồn nghiệt súc.
ưa phun ra những lời khóac lác đỉnh cao trí tuệ lòai hầu.
ám trên cổ là cái đầu đất sét, vũng óc bả đậu.
lưỡi trào nhớt nhơ rớt rãi lầm bầm trì chú câu kinh mười sáu chữ vàng mã của cải từ âm ty tưởng tượng.
bầy khỉ đàn xuẩn ngốc bày trò hát bội. những muốn làm tù trưởng bộ lạc thành hồ bên này vĩ tuyến mười bảy.
cả đời chưa từng được chiêm ngưỡng bàn tay tháp bút người con gái SaigonmiềnNam.

anh muốn nắm lấy tay em - mà không là ai khác.
bàn tay mỹ nữ cung đình quà tặng cho kinh kha thời đại.
làm hành trang cho đêm vượt qua bên kia bờ bắc dòng dịch kinh thạch hãn.
để ấp vào bên trái lồng ngực. nơi trú ngụ linh hồn em như ẩn ngữ tình yêu.
chỗ huyệt táng ngọn lửa yêu thương chưa bao giờ nguội lạnh
của một người, trong đêm qua chợt mới biết mình vừa sống đủ.
cơn hồng thủy im ắng từ nửa đời người. trước và sau. trên cùng và tận đáy.
đêm nay đã phừng phừng rực dậy. thạch nham đã bão hòa cùng biển lửa.
không làm mờ đôi mắt hải đăng dẫn đường cho con tàu vượt qua cơn hồng thủy tự do...
đêm mò mẫm cạn kiệt trong tháp cổ ký ức hỗn mang.

ba mươi bảy năm, đôi mắt em vẫn tỏa sáng như một vì sao, sao mai réo bình minh thức dậy
soi sáng những tro than. vẫn còn đó chưa tàn. còn cháy âm âm đang sắp tuôn tràn cuồng hỏa.
đừng trách người đi tuốt nõn mạ già, khi lúa non chưa kịp trổ đòng đòng ở bàu nước cạn.
tuổi thơ hồn nhiên như lá cỏ bồng,
em chạy vút ngang cánh đồng sen hé nhụy thơm gót chân trần, đỏ hồng như màu má gái đồng trinh.
bong bóng nước chưa kịp căng phồng như ngực nhú, tuổi chanh cốm dậy thì thiếu nữ.
đã kịp vỡ òa sình đất thủy lợi kênh đào Lê minh Xuân.
nứt nẻ đôi tay bới khoai cào sắn kinh tế mới Đồng Bò, chai sần vì cạo mủ cao su nông trường Dầu Tiếng.

ở một miền địa ngục, người lính vừa mãn tù lao cải thêm một lần ba lô thuốc lào mắm ruốc khoai lang.
vác cuốc xẻng đi đào mồ cuốc mả cái lý tưởng cuồng ngông mị dân, láo khóet.
vẫn hôn mê cùng quá khứ, còn quay đầu về dĩ vãng chưa quên...
đắng. đắng nghét. như mật máu.
cay xè. ngọt lịm. phức hợp. tạp nhạp. bầy hầy.
nhập nhòa giữa nhục và vinh. thăng hoa và sụp đổ...

giữa giấc ngủ đứng dưới mặt trời đổ lửa, anh thấy gì trong vũng mộng du nghiệt ngã?
anh thấy em và đôi mắt.
đôi mắt dõi theo người chiến binh.
vàng tay khói thuốc, giấc ngủ chập chờn đêm chốt tiền tiêu, giot máu khô vì côn trùng vắt muỗi.
loang theo những địa danh sông núi, lũng đèo, nơi vãi máu mẻ xương giành giật từng giờ từng phút từng giây tấc đất tổ tiên.
những bài tình thơ cho em viết vội lên bao thuốc lá bằng gạch than rui mè nhà hoang chiến địa.
viết bởi đầu đạn súng trường chấm máu từ chính vết thương mình.
viết cho đôi mắt em yêu để cho em nhìn rõ hơn về lý tưởng cuộc chiến.
không viết cho mụ đàn bà phản quốc từ phim trường xa xôi nước mỹ,
leo lên chễm chệ trên tăng địch, tay cầm súng phòng không của giặc, vén môi lên rủa sả chiến tranh.
phỉ báng người đi làm lịch sử.
không viết cho gã da vàng máu đỏ nặn tình ca phản chiến ru ngủ thanh niên,
lấy note nhạc làm lưỡi lê đâm sau lưng chiến sĩ cộng hòa.
viết dưới ánh hỏa châu, dưới vệt trăng mờ, trùm poncho trong giao thông hào dưới ánh đèn pin...
giữa những lần ngưng chém giết lẫn nhau.
đã trầy trụa những vần thơ sáu tám một thời lưu bút tuổi hoa.
đôi mắt ấy đã rơi lệ thấy chàng thư sinh áo trắng quần xanh của ngày xưa dấu ái.
tay cầm ngòi viết lá tre chấm mực tím viết đơn tình nguyện đi vào quân đội
để rồi cũng quen bóp cò đếm xác quân thù, hò hét xung phong
biết văng tiếng chửi thề trần tục cho gạo sấy cá hộp nước sình mương rãnh hố bom trơn lối vào bao tử.
máu tanh rồi đã quen hơi,
như hương bồ kết vương đầu ngọn tóc dấu yêu thuở em vừa biết trốn học hẹn hò ngòai cổng trường đại học.
từ anh lao thân vào nơi gió cát sa trường.
đôi mắt ấy vẫn in theo dấu giày sault trên bốn vùng chiến thuật.
thắp sáng trong anh như một tọa độ niềm tin bản đồ hành quân soi bằng đóm lửa đầu điếu thuốc trong phiên gác cô đơn.

đêm ngân nga vỗ đàn trên chóp núi, và mây bay dưới chân
bởi thiếu em đôi mắt, nên tiếng đàn khắc khỏai nghẹn ngào
và anh vất vưởng nhớ em những đêm gió nổi trường sơn.

anh muốn là đôi mắt em. không sắc màu vạn thể. chỉ một màu.
chỉ là muốn thế thôi ! để chúng ta cùng nhìn về một hướng
cho niềm tin sắt thép luồn vào hai mươi tám đốt lóng tay,
để em tự tin mà xếp lên bàn thờ tổ quốc chiếc khăn voan ngày chưa bao giờ cưới màu huyết dụ.
dệt nên bởi da thịt hai mươi ba triệu đồng bào mình vào một ngày đất khô nước cạn mùa xuân.

anh muốn là đôi mắt em!
để thấy em bước ra khỏi cánh cửa vô tâm,
thờ ơ chật hẹp ồn ào tiếng rao hàng sản phẩm nhân quyền tự do láo khóet của lủ nửa người nửa ngợm nửa đười ươi,
tự vỗ ngực xưng danh là người chiến thắng!
là đôi mắt em.
cho vó ngựa hồng lại khua vang trên núi rừng cao nguyên hùng vĩ bạt ngàn vô tận...
những cánh đồng lau sậy, những bông cờ trắng xóa ngã nghiệng gục xuống rồi đứng thằng dậy
như chưa bao giờ biết sợ hãi bão táp phong ba.
em biết không?
đừng nhìn chiếc bánh vẽ đã phai màu,
hãy dùng đôi mắt và đôi tay của chính mình mà chịu khói cay củi ướt làm nên chiếc bánh cho mình!
chiếc bánh tự do!
nơi nào có đôi mắt mở to nhìn thẳng. nơi đó có tự do no ấm, có công bằng bác ái và tình thương nhân lọai.
anh chỉ muốn nhắc em, chỗ mặt trời đứng bóng, em đứng yên sẽ không thấy được bóng mình.
phải hiên ngang bước tới, lao vào trực diện sống còn với tội ác hòang hôn trước khi mặt trời ngủ gục...
để thóat khỏi ám ảnh bóng ma nô lệ. mất nước vong thân!

nắng đã lên, tám mươi triệu hơi thở đang hòa cùng một nhịp
hương lài đang tỏa ngát bên kia một hàng rào
sẽ lan đến ngõ nhà Việt Nam thôi!
ta rửa sạch nỗi nhục biên cương cột mốc. mình nối liền Bến Hải Cà Mau,
Nam Quan Ải tất trở về ta. Hòang, Trường Sa không còn là đảo " lạ "
mài tan vết chàm mặc cảm phận thân nhược tiểu.
xua đuổi quân tàu cút xéo khỏi quê hương cùng với bầy khuyển mã thái thú man di mọi rợ.
hâm lại bầu máu nóng những đứa con của Mẹ Việt Nam.
nỗi nhục mất nước vẫn in sâu nhưng tổ quốc danh dự chưa bao giờ đã chết.
như chúng ta đã sống. và sẽ còn sống mãi.

bởi cái nhìn từ đôi mắt em
ngước cao ngạo nghễ.


thunglũnghoavànghạtuầnthánghai2012.dzuylynh.






No comments:

Post a Comment