9/23/2014

Đêm Ôm đàn Nhảy Biển



ĐÊM ÔM ĐÀN NHẢY BIỂN
(trích Tùy bút Đời Nghệ Sỹ)


Một mình...
Người nhạc sĩ ẩn nhẫn, cô đơn như một vì sao tắt sáng tự huyền thọai; cần mẫn gieo mầm hy vọng cho cuộc sống thăng hoa ...
Con kiến cần cù trong tôi tha từng mảnh thang âm vốn dĩ vô cùng tinh tế và huyễn hoặc ráp thành xâu chuỗi âm giai.
Nhạc cảm từ một chiếc lá buông cành, một hạt mưa đêm đau buốt nhỏ xuống từ đỉnh trời, vụn vỡ tan hoang.
Đóa quỳnh đêm nguyệt tận phải chăng là số kiếp phù du, thân phận thiên tiên đọa đày nổi trôi ngụp lặn giữa giòng đời?
Ánh sao đơn lẻ an phận mĩm cười với tôi !
Tôi chẳng phải là một con người cô đơn nhất hành tinh này hay sao?
Ôm đàn nhảy biển ... sóng dồn cát vỗ...âm thanh vô cùng ... rì rầm như lời réo gọi.
Cây tây ban cầm không chịu vỡ! Thế thì tôi phải nhặt lên mà chơi với chuỗi âm thanh huyền diệu vô ngần, bất tận...
Tại sao tôi phải vỡ ?!
... ngồi một mình chờ sáng rét run. Gục đầu nghe tiếng sóng ru trìu mến, kiên nhẫn, du dương ngỡ vọng âm từ huyền thọai.
Từng đợt hoa sóng nở rực trắng xóa biển đêm.
Vịnh Nửa Vầng Trăng.
Người nhạc sĩ trầm mình vật vã...
Sóng xô đẩy nhau trông thật dễ thương, thật tinh tuyền, thật vô thường!
" Bọt Biền ", khúc thiền ca ra đời như thế. Tình khúc "Ánh Sao Đơn" khai sinh dưới vầng trăng khuyết Half Moon Bay.
... mãi mãi tôi yêu những cuộc tình không trọn vẹn như yêu nửa vầng trăng khuyết. Mãi mãi và mãi mãi.
Ngày nào còn thở, tôi còn viết ca khúc cho Người, cho em, cho Đời...
Em không yêu tôi, đời không yêu tôi, có đâu là cần thiết?
Tôi đã có một ánh sao đơn.
Đã là quá đủ cho riêng mình. Thường thì tôi sáng tác ca khúc cho chính bản thân mình, chẳng cho ai.
Vâng ! Cho chẳng riêng ai!
Quên, có em nữa chứ, dấu yêu!
Em có thực? Có hóa hiện ở tinh cầu này?
Em là ai?
Em đã đến!
Chừng nào em rời xa tôi?
Ngần nào em đi.

(Half Moon Bay_đêm ôm đàn nhảy biển)






No comments:

Post a Comment